câu 1 :
"Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao", chi tiết cuối của văn bản "Tôi đi học" ý nghĩa đã mang lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Chú chim non đã thu hút không chỉ cái nhìn của nhân vật ''tôi" mà còn mang lại cho người đọc một ý nghĩa chân thực. Chú chim non khiến ta ít nhiều liên tưởng đến những cô cậu học trò mới chập chững bước đi những bước đầu tiên vào trường. E sợ, rụt rè vì trải nghiệm đầu tiên còn rất đỗi xa lạ. Nhưng chính cái sự xa lạ ấy đã thôi thúc các cô cậu khám phá, kích thích sự tò mò của các cậu mà buộc các cậu phải từ bỏ những vỏ bọc an toàn bên ngoài để trải nghiệm cuộc sống. Sự khao khát, sự thèm thuồng, cùng với sức mạnh tuổi trẻ đã nâng bước những cô cậu học trò ấy bay cao, bay xa : vỗ cánh bay cao . Tóm lại, bằng sức liên tưởng phong phú, sinh động Thanh Tịnh đã diễn tả một cách chân thực nhất xúc cảm của những cô cậu ngày đầu tới lớp, gợi mở cho người đọc về một tương lai tươi sáng của tuổi trẻ.
câu 2 :
Trong đoạn trích "Trong lòng mẹ", nhà văn Nguyên Hồng đã viết: "Giá những cổ tục đã đày đọa mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thủy tinh,đầu mẩu gỗ,tôi quyết vồ lấy mà cắn,mà nhai,mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi", thể hiện sự căm phẫn với những cổ tục của bé Hồng đồng thời cũng làm sáng lên tình mẫu tử thiêng liêng. Hòn đá, cục thủy tinh, hay đầu mẩu gỗ đều là những thứ sắc nhọn, mang tính sát thương cao nếu không cẩn thận chạm hay giẫm vào sẽ bị thương. Một sự so sánh độc đáo, hiện thực. Ông đã ví những cái cổ tục ấy là những vật sắc nhọn, những vật đáng ghét gây ra thương tổn cho con người. Cái cụ thể so sánh với cái trừu tượng một lần nữa lại thành công dưới ngòi bút của tác giả. Sự căm phẫn của bé Hồng đã lên tới đỉnh điểm, tuy những vật ấy nhọn nhưng chúng còn hữu hình để cho cậu có thể" vồ lấy mà cắn,mà nhai,mà nghiến cho kì nát vụn " hơn là những cổ tục là vật trừu tượng cậu chẳng thể đụng đến được. Căm tức, đau khổ thay cho số phận của mẹ cũng là biểu hiện của một tình mẫu tử thiêng liêng, cao đẹp. Hồng yêu mẹ, thương mẹ, luôn kính trọng mẹ. Tình cảm tha thiết nhưng mãnh liệt cậu dành cho mẹ đã làm nổi bật lên chiếc rương kho báu trong xã hội thực dân nửa phong kiến xưa.