a. Câu văn trên đã so sánh "cổ tục đã đầy đọa mẹ tôi" với "một vật như hòn đá hay cục thuỷ tinh, đầu mẩu gỗ" để mà "vồ ngay lấy mà nhai mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi". Sự so sánh ấy đã giúp cho sự diễn đạt trở nên sinh động hơn, gợi hình hơn. Không chỉ vậy, phép so sánh đã giúp diễn tả thành công sự căm tức đỉnh điểm, dữ dội của chú bé Hồng khi mẹ mình bị gièm pha, chì chiết. Qua đó, ta hiểu được cay đắng tuổi thơ của tác giả cũng như tài năng văn chương của ông.
b. Câu văn trên đã so sánh "cái lầm đó không những làm tôi thẹn mà còn tủi cực nữa" với "cái ảo ảnh của một dòng nước trong suốt chảy dưới bóng râm đã hiện ra trước con mắt rạn nứt của người bộ hành ngã gục giữ sa mạc". Sự so sánh ấy đã giúp cho sự diễn đạt trở nên sinh động hơn, gợi hình hơn. Không chỉ vậy, phép so sánh còn làm nổi bật khát khao được gặp mẹ và tình yêu mẹ mãnh liệt mà nhân vật chú bé Hồng dành cho mẹ. Qua đó ta thấy được cay đắng tuổi thơ của tác giả cũng như tài năng văn chương của ông.