Bài 1: Một hoặc xe ô tô đi quãng đường Ab 140km với vận tốc của xe ôtô là 56km/giờ . Thời gian đi của ô tô là: Bài 2 : diện tích xung quanh của hình lập phương là 324cm². Thể tích của hình lập phương đó là: Bài 3: 8 giờ 48 phút = ................. giờ Bài 4: viết phân số 4/5 thành thập phân Bài 5: tỉ số phần trăm của 0,3 và 0,96 Bài 6 một bể nước hình hộp chữ nhật có chiều dài 3m chiều rộng bằng 2/3 chiều dài, chiều cao 1,5; biết rằng trước đó bể không có nước. Một vòi nước thứ nhất chảy vào bể mỗi phút được 30 lít ( 1 dm3 = 1 lít ) : A) sau 2 giờ 54 phút vòi nước thứ nhất chảy vào bể, lượng nước trong bể chiếm bao nhiêu phần trăm thể tích bể ? Mực nước trong bể chân cao bao nhiêu mét? B) sau đó, một vòi nước thứ hai chảy đầy nước phần bể còn lại trong 189 phút. Mỗi phút vòi thứ hai chảy được bao nhiêu lít nước ,

Các câu hỏi liên quan

Sửa hộ mik đoạn văn cho đúng vs đề: em có suy nghĩ gì về luận điểm là: học vẹt không phát triển năng lực duy nghĩ ( 5-7 dòng) theo cách quy nạp. Muốn tiếp thu tốt các bài học, mỗi học sinh, ngoài việc chú tâm nghe các thầy, các cô giảng dạy còn phải tự mình suy nghĩ, tìm hiểu, tìm tòi nghiên cứu về các khía cạnh trong bài học. Vì vậy trước hết, ta cần phải hiểu "học vẹt" là gì? Học vẹt nghĩa là chỉ nói theo như con vẹt, nói mà không hiểu mình đang nói cái gì. Nhiều người khi học chỉ cố học thuộc lòng, không chú ý đến việc phân tích, khái quát. Kết quả là khi làm bài, anh ta có thể nói rất đúng ý thầy cô, được điểm rất cao nhưng kỳ thực là không hiểu được bản chất của vấn đề. Học vẹt làm cho trí não trở nên lười biếng. Do không sử dụng tư duy phân tích, giải thích… nên các kỹ năng này của người học vẹt không được rèn luyện thường xuyên. Kết quả là khi tiếp xúc với thực tế, cần sử dụng các kỹ năng này một cách tích cực, họ đã gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, học vẹt chỉ giúp người học nhớ được một vài kiến thức trong thời gian ngắn ngủi chứ không thể giúp người học nhớ lâu được nhiều kiến thức mở rộng để tham gia bất cứ cuộc thi nào về tri thức hay vận dụng chúng vào thực tiễn.Bản chất của việc học là tiếp thu tri thức, học để hiểu biết, học để làm người. Thế nhưng học vẹt lại là hình thức học đối phó, học thuộc lòng, lặp đi lặp lại kiến thức một cách máy móc. Những người học vẹt không học vì kiến thức mà chỉ học vì điểm số, vì các bài kiểm tra. Hậu quả là khi đã học vét, ta sẽ không hiểu được bản chất của vấn đề, có khi kiến thức sai chính ta cũng không nhận ra được. Lâu dẫn con người sẽ bị trì trệ, bộ não không chịu hoạt động, suy nghĩ

Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi: - Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật này? Ông Trời đáp: - Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra, ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay. Vị thần nọ ngạc nhiên: - Sáu đôi tay? Không thể tin được! Ông Trời đáp lại: - Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa chắc đã đủ. - Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói. Ông Trời gật đầu thở dài: - Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra. Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công cho ra đời và kêu lên: - Tại sao nó lại mềm mại đến thế? Ông Trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời." Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay sờ lên má người mẹ đang được ông Trời tạo ra. - Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây. - Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - ông Trời thở dài. - Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi. - Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người mẹ nào cũng sẽ trải qua. LẤY "ĐÔI MẮT MẸ LÀM CHỦ ĐỀ " VIẾT ĐOẠN VĂN NGHI LUẬN