nhân hóa '' trăng nhòm, ngắm '' : gợi lên hình ảnh '' trăng'' dường như có hồn như một con người, thể hiện được sự tương đồng trong mạch cảm xúc của nhà thơ với trăng như một người bạn tri kỉ, cái tình cảm niềm yêu thiên nhiên đó vượt qua khỏi song sắt nhà tù hòa quyện nồng nàn với nhau