Trong câu thơ 1, ns hình ảnh người phụ nữ trong xã hội phong kiến chỉ số phận lênh đênh, trôi nổi, nhỏ nhoi, bèo bọt ko có nơi nào lương tựa,
Thân em như trái bần trôi
Gió dật sóng rồi biết tấp vào đâu
Biện pháp nghệ thuật của bài thơ sdụng phép so sánh, phép đối.
Trong câu thơ thứ 2, cũng chỉ số phận của ng phụ nữ. Họ ko được coi trọng, thường bị chà đạp. Sống trong cuộc sống bị vùi dập, chèn ép, khiến họ mất đi sự tự do. Họ bị lễ giáo phong kiến tàng buộc, tước quyền phụ thuộc hoàn toàn vào ng khác. Em cảm thấy thật tội nghiệp cho ng phụ nữ thời xưa. Mặc dù họ đẹp nhưng cuộc đời đầy đắng cay, sóng gió.
Mình chỉ biết đc ít thôi à bạn thêm ý vào nhaa :> ♡♡