Đặt những bước chân rảo quanh đường phố nhộn nhịp. Hà Nội trời nay có gió về, ngọn gió nhè nhẹ vuốt qua từng đám lá nghe xào xạc, trên trời từng mảng mây lơ đãng trôi lang thang cho tôi cảm giác bình yên đến lạ. Trong tâm trí tôi là một dòng kí ức tấp nập về bên, hình ảnh của ngôi trường cấp ba thân thương thoáng hiện trong tâm trí tôi…
Tnụ cười của cô như ngày nào nữa rồi. Xin lỗi cô vì giờ đây, điều đứa học trò này làm là chỉ có thể ngắm cô qua tấm ảnh nhỏ thôi…
Đời ngư giờ phút ở cạnh cô, được nghe cô giảng, giá như cô đừng giấu chúng tôi về căn bệnh ung thư quái ác kia chỉ vì muốn đám học sinh chúng tôi tập trung học tốt…
Cô ơi!
Nếu không có những lần “giá như” đó thì có lẽ, chúng em- những đứa học trò ngỗ nghịch ngày nào đã được thấy cô cười nhiều hơn rồi…
Cô có thấy mình sai khi làm những điều tàn nhẫn đó với chúng em? Cô có nghĩ rằng nếu để chúng em cùng cô đấu chọi cùng căn bệnh ung thư hiểm nghèo ấy, có lẽ cô đã có thêm sức mạnh hay không…
Tôi lại thành ra như vậy rồi, lại vô cớ trách cô, lại hay suy nghĩ lung tung.
“Em xin lỗi cô!”- câu nói trong lòng tôi luôn vang vọng. Giờ đây, tôi chỉ biết trách bản thân mình, chán ghét chính mình của ngày trước.
Tôi thật sự sai rồi!
Nhưng tôi luôn nỗ lực để bản thân mình mạnh mẽ. Tôi dám tự mình thi vào đại học sưu phạm, dám phản đối lại ý kiến theo học ngành kinh tế của gia đình. Hằng đêm mò mẫm bên trang sách, mặc cho gió rít từng cơn qua khe của mái nhà. Chỉ vì một lý do duy nhất, cô giờ chắc không thể hiểu được. Đó chính là vì lời dặn dò của cô năm ấy, là vì hình ảnh cô mặc áo dài dáng mảnh khảnh trên bục giảng, vì đôi tay cầm phấn nhưng đã rất thô ráp của cô. Điều đó trở thành động lực khiến tôi phải mạnh mẽ tiến bước. Tôi sẽ cố gắng cầm tay những em nhỏ, nâng niu những nét chữ đầu đời của các em. Sẽ luôn vì cô mà tận tụy hy sinh, giảng dạy vì sự nghiệp trồng người.
Có một nghề cao quý hơn những nghề cao quý,
Đem đạo học lên bậc thang địa vị
Dạy thành người chứ không thể thành danh.
Tôi đang nghe radio, tiếng hát cứ du dương thả hồn vào gió:
“Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”
Hôm nay có ca sĩ nào hát hay quá, tôi chỉ biết ngồi nghe chứ cũng không nhận ra đó là giọng của người nổi tiếng nào. Tự nhiên tôi bật cười vì thấy mình thật ngốc nghếch…
Ngày mai lại là ngày 20/11 rồi, ngày tôi lại được về thăm mộ cô. Không biết ở sâu bên kia thế giới cô có nhận ra đứa học trò ngỗ nghịch ngày nào. Tôi vẫn làm một việc hết sức quen thuộc là theo địa chỉ trường cũ gửi thư về cho cô. Bởi tôi luôn tin cô vẫn cạnh bên tôi, luôn nâng đỡ chở che tôi khỏi những chông gai cuộc đời
12A1 khi đi họp lớp vẫn luôn hô to rằng: “cô Thanh là Mặt Trời, 12A1 là bình minh”. Bình minh luôn luôn chiếu sáng và sưởi ấm cùng mặt trời. Tôi sẽ nhớ nư in câu nói đó để nối tiếp bước chân cô, hoàn thành tốt sứ nghiệp “trồng người” mà cô đã mang và giờ đây tôi sẽ tiếp tục…
Tôi không phải là đứa học trò tuyệt vời nhất của cô, nhưng tôi biết luôn có những điều hạnh phúc nhất vì cô, và được là học trò của cô…
Trong mỗi lá thư gửi cô tôi đều nói rất nhiều, có lẽ sẽ phiền cô phải căng mắt đọc rõ những dòng chữ nghuệch ngoạc ấy rồi. Dù đó, với nhiều người có thể rất kì quặc, nhưng nó cũng chỉ là bí mật riêng giữa cô Thanh và tôi.
Nơi bầu trời xanh thẳm, tôi chỉ biết chúc cô luôn vui vẻ hạnh phúc!
Chúc cô ngày 20/11 ý nghĩa!
Chúc cô sinh nhật tuổi 40 mãi mãi vẹn tròn và ấm áp…
Thế thôi là đủ rồi.
Chúng ta thường mất 4 năm cấp hai để kì vọng vào ba năm học cấp ba. Chúng ta mất 3 năm học cấp ba để khát khao vào 4 năm đại học. Sau đó lại dành mất 4 năm đại học để nhớ về 7 năm trung học. Cuối cùng, chúng ta mất cả đời để tưởng niệm về tuổi trẻ của chính mình…
Thuở học sinh trong đời, ai ít nhất cũng phải có một kỉ niệm mà khi nhớ về thanh xuân, ta còn có một miền trời kí ức luôn rộng mở, một chân trời chôn giấu cả kho tàng những ước mơ và khát vọng mà ngày nào ta vẫn còn ủ ấp…