Khép lại bài thơ " BTVTĐXKK' của Phạm Tiến Duật là nhừn câu thơ bay bay , phơi phới , thật lãng mạn :
( Chép khổ cuối ra )
Vẫn là giọng thơ mộc mạc , tự nhiên gần như lời nói thường , như văn xuôi vậy mafhifnh ảnh , ngôn ngữ rất đẹp, rất thơ , cảm hứng và suy nghĩ bay bổng , sâu sắc để hoàn thiện bức chân dung của những người lính lái xe Trường Sơn trong những năm chống Mĩ . Bốn dòng thơ dựng nên hai hình ảnh đầy bất ngờ , thú vị . Điệp từ "không " liên tiếp dồn dập mất mát , khó khăn do đường trường gây ra đã phá hủy những chiếc xe trở nên hỏng hóc , tàn tệ : Không kính , không đèn , không mui , thùng xe có xước . Hình ảnh những chiếc xe phản ánh nên chiến trường ác liệt , đầy nguy hiểm , chông gai . Nhưng trái lại "XE vẫn chạy vì miền Nam phía trc " , đoàn xe đã vượt lên trên bom đạn , hăm hở tiến lên phía trc , hướng về tiền tuyến với một tình cảm thiêng liêng " vì miền Nam "' vì cuộc chiến dành độc lập , thống nhất đất nước. Dăc biệt tỏa sáng cả bài thơ là hình ảnh " Chỉ cần trong xe có một trái tim " ,tác giả đã dụng dụng đặc sắc sự mối quan hệ giữa cái có và không có . Thì ra cội nguồn sức mạnh của cả đoàn xe, gốc rễ, phẩm chất anh hùng được đọng kết lại ở "trái tim " ẩn dụ cho tình yêu Tổ quốc , tình yêu đồng bào , ý chí kiên cường , mãnh liệt giải phóng miền Nam thống nhất đất nước . Có lẽ đây là câu thơ hay nhất cả bài , nó là 'nhãn tự ' làm nổi bật chủ đề , tỏa sáng vẻ đẹp anh dũng của những người lính lái xe Trường Sơn