trong xã hội phong kiến, dưới cái bóng của nam quyền, người phụ nữ luôn bị coi thường. đàn bà, con gái chỉ đảm bảo vai trò 1 người mẹ, nười vợ, suốt ngày quẩn quanh bên xó bếp, đồng ruộng với công việc nôi trợ. thế nhưng, người phụ nữ ý thức rất rõ về giá trị thực sự của mình. những hình ảnh ví von"tấm lụa đào", "giếng giữa đàng", "củ ấu gai" mà ta hay bắt gặp trong ca dao chính là biêu tượng cho những vẻ đẹp ấy. họ mềm mại, tươi mát, quý giá, sáng trong nhữ những viên ngọc quý của cuộc đời người. những vẻ đẹp như vậy đáng lẽ ra phải được xã hội trân trọng, nâng cao. thế nhưng, không biết bao nhiêu cô gái đã phải khóc ai oán:
"thân em như tấm lụa đào
phất phơ giữa chợ biết vào tay ai"
"thân em như cột đình chung
tay dơ cũng quẹt, tay phung cũng chùi"
vừa tự hào với đời, người phụ nữ phải quay về với thực tại, nơi mà những giá trị chân, thiện, mĩ của họ chỉ là ảo ảo ảnh, hư không. cuộc đời bị đẩy đưa 1 cách vô định ở ngoài tầm với của họ. còn nỗi đau nào hơn khi không đc làm chử số phận của mình?
cuộc đời người phụ nữ đâu chỉ phải gánh chịu những bất hạnh trong tình yêu, khi đã tìm đc bến đỗ của cuộc đời, cứ ngỡ rằng họ sẽ được hạnh phúc, thế nhưng họ cũng phải đối mặt với vô vàn trái ngang, nghịch cảnh. nổi bật lên trong câu ca dao xưa là nỗi đau của những thân gái phải chịu kiếp "chung chồng"
nỗi đau của những người vợ cả có lẽ không đc đề cập 1 cách ró nét trong ca dao, bởi ít nhất họ cũng có danh phận. nhưng trong niềm cảm thương cho những kiếp chồng chung, thấp thoáng đâu đó ta bắt gặp những nạn nhân có thói"có mới nới cũ" . người xưa thường nói:"đàn ông yêu bằng mắtmắt". bởi vậy những người vợ cả thường là những người yếu thế trong cuộc cạnh tranh khốc liệt giữa chốn tình trường. nhưng xét cho cùng, sự tàn xuân sắc của họ là kết quả của những tháng năm dài hị sinh vì chồng, vì con.
chúc bn họk tốt đánh giá mình 4 sao nhé