Dàn ý tả cảnh một buổi sáng trong vườn cây.
A.
B.
C.
D.

Các câu hỏi liên quan


Biển nhớ

Tôi vẫn nhớ, nhớ Đà Nẵng, nhớ con người nơi đây và nhớ nhất là biển Tân Mỹ An tuyệt đẹp.

Đêm, ánh trăng hắt xuống như dát vàng, dát bạc trên biển. Tiếng sóng ào ạt. Phải chăng biển đang hát lên bài ca tha thiết mặn mòi với rất nhiều cung bậc thăng trầm muôn thủa của nó? Phải chăng biển đang thì thầm những lời tâm sự của mình với con người? Chẳng ai có thể hiểu được nỗi lòng thẳm sâu của biển.

Gió đêm dịu dàng mơn man những rặng cây, mơn man mặt biển. Bạn có nghe tiếng gì không? Đó là tiếng hàng phi lao vi vu dạo nhạc nền cho vở kịch "Biển và ánh trăng". Đó là tiếng những chú dã tràng khẽ khàng xe cát. Trăng đã lên cao, chắc khuya lắm rồi. Nhìn từ xa, biển thăm thẳm và màn đêm như hòa vào làm một. Ánh trăng sóng sánh trong phập phồng ngực biển tạo nên một luồng không khí óng ánh, huyền ảo. Đây là thực hay mơ?

Đứng trước biển, tôi có thể tưởng tượng ra đủ điều: Biển là tấm gương để chị Hằng đánh phấn, biển là một nhạc công nước tuyệt vời, biển là một người hào phóng vô biên và cũng là một kẻ cuồng điên dữ dội. Biển làm người ta biết say mê, biết thức tỉnh, biết tìm về những kỉ niệm đã chìm sâu vào kí ức… Nhiều! Nhiều lắm!...

Tôi đã phác họa lên rất nhiều bức tranh về biển trong đáy thẳm lòng mình. Và tôi nhận ra rằng cũng nhờ biển mà mình lại có những suy nghĩ "hay ho" đến thế. "Cảm ơn bạn nhiều, biển thân yêu ạ!" – Tôi đã thốt lên như vậy khi tạm biệt biển Tân Mỹ An về trở về Hà Nội.

a. Ánh trăng trên biển được miêu tả qua những từ ngữ nào?

b. Biển được tác giả so sánh, liên tưởng với những gì?
A.
B.
C.
D.

Mỗi bài văn sau tả gì? Bài văn nào là bài văn tả cảnh?
a. Tả hoa khế
“Mùa khế ra hoa từng chùm hoa tim tím lắc lư theo chiều gió, Những cánh hoa mỏng manh rơi rơi, rắc đầy trên mặt ao. Mấy chú cá rô tưởng mồi, ngoi lên chỉ thấy đâu đây đầy những con thuyền tím. Chiếc thuyền hoa chồng chềnh hòa mình với màu tím của nước chiều.
Và khi trăng lên, cánh hoa lại nghiêng mình hứng lấy ánh trăng ngọt dịu mát. Cánh hoa rung rung, vẫy vẫy như mời gọi trăng vàng xuống chơi.
(Theo Phạm Vũ)
b. Tả một ngày mùa
Các xã viên thức dậy lúc trời còn tối. Khói bếp chập chờ. Tiếng gọi nhau í ới. Tiếng quang liềm va chạm… Tiếng kẻng nổi lên, chuyền đều cho các xóm. Vừa sáng đã thấy người đi từng dãy dài, ồn ào, ríu rít một lúc rồi trong làng vắng ngay. Những tiếng động, tiếng người lùi xa tít ngoài cánh đồng.
Nắng lên, chăn chan mỡ gà trên những cánh đồng lúa chin, Rất đều, rất gọn nhẹ các xã ven cúi lưng xuống, một tay nắm khóm lúa, một tay cắt giật. Một nắm, hai nắm,… xoèn xoẹt … xoèn xoẹt… lúa chất lại dồn thành từng đống. Tiếng xe cút kít nặng nề chở lúa về làng. Máy tuốt lúa tò lù lù đứng giữa sân kho, kêu tành tạch. Người ta nhét những ôm lúa vào miệng nó. Nó nhằn nhằn một thoáng rồi phì rơm ra. Bụi mù mịt. Thóc rào rào rơi xuống gầm máy.
(Thạch Lam)
c.Tả một đêm trăng đẹp
Ngày chưa tắt hắn, trăng đã lên rồi. Mặt trăng tròn to và đỏ từ từ lên ở chân trời, sau rặng tre đen của làng xa. Mấy sợi mây còn vắt ngang qua, mỗi lúc một mảnh dần, rồi đứt hẳn. Trên quãng đồng rộng, cơn gió nhẹ hiu hiu đưa lại, thoang thoảng dâng hương thơm ngát.
Sau tiếng chuông của ngôi chùa độ một giờ, thì thật là sáng trăng hẳn: trời bấy giờ trong thăm thẳm và cao; mặt trăng đã nhỏ lại, sáng vằng vặc, du như sáo diều; ánh trăng trong chảy khắp cả trên ngành cây, kẽ lá, tràn ngập trên con đường trắng xóa.
Trong cái vườn nhỏ bên bờ ao, Tuân nằm trên chiếc chõng kê vào bóng tối, ngửa mặt lên trời. Chàng nhìn trăng qua cành lá tre, cành lá sắc và đen như mực vắt qua mặt trăng, như một bức tranh Tàu. Rêu ở tấm đá bờ ao gần đó bốc lên hơi lạnh. Bức tường hoa giữa vườn sáng trắng lên, và lá lựu dày và nhỏ lấp lánh như thủy tinh.
Bóng cây râm mát quá, thân mật và kín đáo. Tim chàng đập mạnh lên. Tuân với tay, và lắng tai nghe: như có tiếng lá động, tiếng chân đi nhẹ nhàng và nhỏ nhắn. Một cành cây cong xuống rồi vụt lên, lá rung động lấp lánh ánh trăng như ánh nước.
(Thạch Lam)
A.
B.
C.
D.