Hầu trời được in trong tập Còn chơi (1921). Bài thơ có ý tưởng độc đáo được tác giả thể hiện xuyên suốt bài. Đó là chuyện lên trời của thi sĩ Nguyễn Khắc Hiếu (Tản Đà) để gặp trời. Thi sĩ đọc thơ cho Trời và các chư tiên nghe. Trời khen hay và hỏi chuyện. Tác giả đã đem những chi tiết rất thực ấy vào bài Hầu trời.
Bài thơ đã gợi trí tò mò cho người đọc về chuyện có vẻ như mộng mơ, như bịa đặt nhưng hoàn toàn là sự thật. Cảm giác đó làm cho câu chuyện có sức hấp dẫn đặc biệt, khó ai có thể bỏ qua.
Tản Đà rất ý thức về tài năng của mình. Ông là thi sĩ rất táo bạo, dám đường hoàng bộc lộ bản nghĩa của mình. Giữa chốn hạ giới mà văn chương bị rẽ ràng, thân phận nhà văn bị khinh bỉ. Ông không tìm được người bạn tri kỉ, tri âm.
Qua bài Hầu trời, Tản Đà đã mạnh dạn tự biểu hiện "cái tôi" cá nhân - một "cái tôi" ngông, phóng túng, tự ý thức về tài năng, giá trị đích thực của mình, và khao khát được khẳng định giữa cuộc đời. Bài thơ có nhiều sáng tạo trong hình thức nghệ thuật như thể thấtngôn trường thiên khá tự do, giọng điệu thoải mái, tự nhiên, ngôn ngữ giản dị, sống động, hóm hỉnh.