Con hỏi ước mơ của mẹ thế nào
Đã quá lâu, chẳng còn ai hỏi mẹ như thế
Suýt chút nữa, mẹ cũng quên mình từng thế nào.
Cũng có ước mơ, mơ được sống cuộc đời riêng mình.
Khi còn bé, mẹ ước sau này lớn lên
Mẹ sẽ tung bay, đi khắp chân trời nhân thế
Rồi bỗng nhiên một ngày, trong mẹ có con
Ước muốn khi xưa đã hóa ra con từ bao giờ…
Mẹ cũng quên dần quên, ước mơ của mẹ là gì
Mẹ vẫn đang bận lo, làm sao có một bữa cơm no
Ngoài kia thế giới bao la rộng lớn
Còn thế giới của mẹ chính là con, là niềm vui của con, là ngôi nhà, là gia đình.
Vài năm trước mẹ vẫn thấy con đùa vui trước sân
Thế mà giờ đây, con lớn nhanh sau ngần năm ấy
Rồi con cũng có ước mơ riêng mình
Và con cũng cố gắng theo hết mình
Con ơi, hãy ước mơ thay phần mẹ.
Ước muốn khi xưa, Mẹ cất lại, như một kỷ niệm.
----------------------------------
Mẹ chúng ta cũng đã từng như chúng ta, cũng từng có tuổi thơ, cũng từng có thanh xuân và cũng từng có ước mơ. Ước mơ của mẹ khi xưa cũng chẳng khác ta là mấy, được ăn kẹo, được lớn lên không ưu phiền, được phiêu du khắp mọi nơi trên thế gian này... Nhưng từ khi có con, những ước mơ mộng mơ ấy hoá thành những bữa cơm no, những tiếng cười rộn rã của con, những trưa hè say giấc ngủ của con, những hạnh phúc của gia đình mẹ. Mẹ đã vì ta hi sinh thật nhiều, mẹ sẵn sàng gác lại những ước mơ hoài bão để đánh đổi một cuộc sống tươi đẹp cho ta, nỗi nhọc nhằn của mẹ in dấu bước chân con. Mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ thay mẹ ước mơ và chắp cánh cho những ước mơ đó bay thật xa. Con sẽ là ước mơ của đời mẹ. Chờ con, mẹ nhé, cảm ơn mẹ thật nhiều!
*Chú thích:
Câu trần thuật đơn có từ là: in đậm.