Hôm trước , lớp em tổ chức buổi sinh hoạt đầu tiên mừng năm học mới . Ai cũng háo hức , thế nhưng , đến đầu buổi sinh hoạt ấy , cô giáo lại thông báo một tin buồn : Vì năm nay đại dịch COVID - 19 diễn biến rất phức tạp nên chúng ta sẽ không tổ chức sinh hoạt đầu năm nữa , tuy nhiên , cô cũng thông báo cho các con một tin vui rằng là các con sắp được đón bạn học mới rồi đấy . Cả lớp em , ai cũng háo hức . Một lúc sau , cô giáo dẫn vào một bạn học sinh ăn mặc trông lôi thôi , đôi dép dưới chân cậu thì rách toạc ra . Thế nhưng khi cậu ấy vừa bước đến cửa , có bạn đã hét to lên : A! Tớ biết bạn này , bạn này là người bị nạn trong vụ tai nạn giao thông ở đường X . Tớ nghe nói bạn ấy rất kiên cường đương đầu với đau đớn khi bị gãy chân. Nghe đến đây cả lớp vỗ tay rầm rộ . Cô giáo phát cho bạn một bộ quần áo đồng phục và nói với bạn ấy hãy giới thiệu về bản thân .
- Tớ...Tớ tên là ... Th... Thắng
Sau đó , cô giáo nói :
- Có ai muốn hỏi gì bạn thắng không ?
Bạn Tú nhanh nhảu giơ tay :
Con ạ ! Con muốn biết bạn Thắng đã làm thế nào để có thể hồi phục sức khỏe ạ !
Thắng cúi gằm mặt xuống , bẽn lẽn nói :
- Tớ đã phải trải qua 4 tháng hồi phục ở bệnh viện . Lúc đầu , bác sĩ nói chỉ có thể cắt bỏ chân đi chứ không thể để thế này được , cơ hội được đi lại của tớ lúc đó chỉ là 20% . Cả 2 ngày sau , tớ ăn rất ít , đêm nào tớ cũng suy nghĩ về việc : nếu mình cắt bỏ chân thì sẽ ra sao , mình có còn đi lại được không . Nhưng sau khi mẹ tớ nói rằng bác sĩ bảo là nếu tớ chịu đau và mỗi ngày kiên trì luyện tập thì có thể tớ sẽ đi lại được . Từ hôm đó , tớ ra sức luyện tập , cho dù trời mưa hay nắng , cho dù đau nhức , mệt mỏi thế nào tớ cũng tập luyện . Sau 3 tháng tập luyện , tớ cũng đã có thể tập tễnh đi lại được rồi . Bác sĩ nói rằng tớ phải ở viện để uống thuốc và điều dưỡng . Cuối cùng , sau 4 tháng nằm viện , tớ cũng được ra về .