Giặc đã đến chân núi Trâu . Thế nước rất nguy , người người hoảng hốt . Vừa lúc đó , sứ giả đem ngựa sắt, roi sắt , áo giáp sắt đến . Chú bé vùng dậy , vươn vai một cái bỗng biến thành 1 tráng sĩ mình cao hơn trượng oai phong lẫm liệt . Tráng sĩ buóc lên vỗ vào mông ngựa . Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội . Tráng sĩ mặc áo giáp , cầm roi , nhảy lên mình ngựa . Ngựa phun lửa , tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc đón đầu chúng đánh giết hết lớp này đến lớp khác , giặc chết như rạ . Bỗng roi sắt gãy . Tráng sĩ bèn nhổ những cụm tre cạnhbđường quật vào giặc . Giặc tan vỡ . Đám tàn quân giẫm đạp lên nhau chạy trốn , tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc ( Sóc Sơn ) . Đên sđây , một mình một ngựa , tráng sĩ lên đỉnh núi , cởi giáp sắt bỏ lại , rồi cả nguòi lẫn ngựa từ từ bay kên trời. Câu văn:"Đến đấy, một mình một ngựa, tráng sĩ lên đỉnh núi, cởi giáp sắt bỏ lại, rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay về trời." gợi cho em suy nghĩ, liên tưởng gì

Các câu hỏi liên quan