$Vy$ $gửi$
$Câu$ $1$
Của văn bản: $Mẹ$ $tôi$
Tác giả: $Ét-môn-đô Đơ A-mi-xi$
$#Tình bày vài nét:$
Ông là nhà hoạt động xã hội, nhà văn hóa, nhà văn lỗi lạc của nước Ý. Ét-môn-đô đơ A-mi-xi sinh năm 1846, mất năm 1908, quê ông ở Ô-nê-gli-a, xứ Li-gu-ri-a trên bờ biển tây bắc nước Ý. Năm 1866, khi chưa đầy 20 tuổi, Ét-môn-đô Đơ A-mi-xi đã là sĩ quan chính trị, chiến đấu cho nền độc lập, tự do, thống nhất của đất nước. Hai năm sau khi chiến tranh kết thúc, ông rời quân ngũ đi du lịch ở nhiều nước như Hà Lan, Ma-rốc, Tây Ban Nha, Pháp,…Năm 1891, ông gia nhập Đảng Xã hội Ý, chiến đấu cho công bằng xã hội và hạnh phúc của nhân dân lao động. Đặc điểm sáng tác là cuộc đời hoạt động xã hội và con đường văn chương đối với A-mi-xi chỉ là một. Độc lập, thống nhất của Tổ quốc, hạnh phúc và tình thương của con người là lí tưởng và cảm hứng văn chương của ông, kết tinh thành một chủ nghĩa nhân văn lấp lánh.
$Câu$ $2$
→ Bởi chủ yếu trong bức thư đề là lời người bố muốn nói với con rằng những công lao của mẹ rất to lớn. Con không được phép làm mẹ buồn.
$Câu$ $3$
Từ Hán Việt:
→ $# Vong ân$: $Quên$ $ơn$
→ $# Bội nghĩa$: Phản lại ân nghĩa của người khác
$Câu$ $4$
$Nội$ $dung$
Người mẹ luôn có vai trò to lớn và quan trọng trong gia đình và đặc biệt là đối với những đứa con. Tình cảm yêu thương, kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng và đáng trân quý nhất đối với mỗi người. “Con hãy nhớ rằng, tình cảm yêu thương, kính trọng cha mẹ là tình cảm thiêng liêng hơn cả..."
$Nghệ$ $thuật$
Lồng trong câu chuyện một bức thư có nhiều chi tiết khắc họa tận tụy, giàu đức hi sinh, hết lòng vì con.
$Câu$ $5$
→ Khuyên con: người cha giáo dục con phải lễ độ, biết ơn mẹ.
→ Tình cảm của bố cũng sâu sắc nhưng nó lại tiềm ẩn.
→ Bài học: Tình cha mẹ là một thứ nghĩa nặng sâu, ta không được phản bội lại nó.
$Câu$ $6$
Trong cuộc đời ai mà chả có lúc mắc sai lầm, em cũng vậy. Nhưng cuojco sai lầm này của em, nó đã làm em hối hận rất nhiều. Hôm đó, đi học, có vài đứa bạn khoe đồ mới. Nó đpẹ lắm, em cũng rất thích! Thế nên tan học về em liền xin tiền mẹ mua. Nhưng vì đồ chơi đó không tốt, nên mẹ không mua cho em. Em liền phụng phịu giận dỗi bỏ đi. Tối hôm đó, khi bố mẹ đang ngủ, em liền chạy xuống và ăn trộm tiền của bố mẹ. Em biết đó là hành động sai nhưng vẫn cố làm. Sáng hôm sau khi đến trường em liền mua lọ đồ chơi giống cách bạn, các bạn trầm trồ lắm. Nhưng rồi, cơn tọi lỗi lại đày đọa em. Em mất bình tĩnh không biết nên làm gì. Em đã ham hư vinh mà ăn cắp tiền của bố mẹ. Em không biết, bố mẹ có tha lỗi cho em không nhưng khi đi học về em liền xà vào vòng tay mẹ và kể cho mẹ nghe những việc em đã làm. Nhìn rõ trong măt mẹ là sự thất vọng nhưng mẹ vẫn an ủi vì sự trung thực của em. Từ đó trở đi em không bao giờ đua đòi hay bắt bố mẹ phải cho em bằng người khác.
$# Học tốt$