$#Tham khảo└(=^‥^=)┘$
Hôm nay , cô giáo ra cho tôi một bài tập về nhà tựa đề là tả người mẹ của em . Cả lớp chầm trồ và vui vẻ vì hôm nay để thật dễ những thật sự đề rất khó với tôi . Hôm đó , tôi đã suy nghĩ rất nhiều về mẹ của mình vì mẹ của tôi đã mất cách đây khá lâu . Khi đọc được đề này tôi cảm thấy rất buồn và tủi thân nhưng không vì thế tôi bỏ bài tập mà cô giáo ra cho tôi . Cô nói rằng tôi ko thể làm cũng được nhưng tôi ko chấp nhận điều đó vì vốn dĩ tôi phải hoàn thành bài tập của mình . Tôi xin cô là hãy giữ bí mật này chỉ có cô và gia đình tôi mới biết .Đêm hôm đó , tôi lấy cuốn ảnh mà mẹ và tôi cùng chụp với nhau . Tất cả những suy nghĩ đều dồn vào đầu tôi và kí ức đã ùa về . Đêm hôm đó , tôi đã không khóc mà tự vượt qua bản thân vì tôi tin chắc rằng mẹ vẫn luôn theo dõi tôi từng ngày . Tôi bắt đầu cầm cây bút lên tả , mắt , mũi ,miêng và đôi môi của mẹ . Trong kí ức của tôi mẹ đẹp như cô tiên vậy , đặc biết là bàn tay ấm áp của mẹ đã dành cho tôi . Mỗi khi tôi làm điều sai hay đúng , bàn tay ấy luôn vỗ về và che chở tôi . Sáng hôm sau , tôi đến trường với vẻ rạng rỡ . Khi đến giờ về thu bài , mặt cô có vẻ lo lắng cho tôi . Một lát sau , khi cô chấm bài xong , cô rạng rỡ tươi cười nói :
-Hôm nay các em làm bài tập rất tốt . Nhưng cô thấy bài xúc động nhất chính là bài của Areum . Em có muốn đọc bài của mình cho bạn tham khảo không . Bài của em rất hay ,nếu em ko muốn cũng được nhé!
Tôi vui mừng vì sợ bài tôi ko được hay và các bạn sẽ chê cười . Lúc đó , tôi dũng cảm vô cùng . Tôi bước lên bụp giảng và đọc bài cho cả lớp nghe về sự thật của mình . Nhìn xung quanh khi đã nghe được bài văn của tôi . Ai cũng khóc làm tôi cũng khóc theo . Ngày hôm ấy , cô tuyên dương chúng tôi đặc biệt là bài văn của mình làm tôi rất tự hào .
Người có ý chí vượt qua tất cả sự nặng nhọc có thể đạt được bất cứ mục tiêu nào” .
Qủa thật đúng vậy các bạn ạ !
$ # Chúc bạn học tốt⋋(◍’Θ’◍)⋌ tự làm 100%$
$@$ $We$ $are$ $one$