Gửi bn:
Lúc đó, tôi đã vào lớp 3. Có một lần, tôi bị điểm kém trong một bài kiểm tra môn Tiếng Việt. Tôi đã rất sợ vì về nhà, bố mẹ sẽ quát tôi một trận. Nhưng lúc đó, tôi vẫn còn ở lớp và tôi rất buồn.
Chuyện là thế này: Tôi đã chép xong bài chính tả, tôi đã đc 4 đ. Thế nhưng, khi lm bài tập làm văn. Tôi đã ko đọc kĩ đề bài mà chuyển sang viết thư. Cuối cùng, tôi chỉ đc 4 đ. Thế mà ko, cô giáo đã bảo tôi cần thi lại. Cô nói rằng, tôi nên làm bài văn tả về Hồ Gươm khi làm bài tập làm văn. Sau khi đã làm xong chính tả, tôi đã ko nghe theo lời của Cô Giáo và viết bài về người thân của em. Sau khi viết xong, tôi kí tên và nghĩ rằng mk sẽ đạt đ cao. Nhưng ko, cô giáo coi thi đã bảo tôi rằng tôi viết thư, lại một lần nx tôi buồn ân hận. Sau khi lên lớp, cô giáo đã hỏi tội của tôi. Tôi đã thú thật và đành phải thi lại lần ba. Cuối cùng, ko còn cách nào khác, tôi đành phải viết bài về Hồ Gươm. Tôi đã chăm chú, ko để ý đến điều j cả. Cuối cùng, thật may cho tôi rằng tôi đã cứu đc điểm chín và khi về nhà. Tôi đã nói chuyện này với bố mẹ và bố mẹ đã hỏi tôi rằng do tôi cận hay ngồi dưới quá nhìu thành ra thế này. Tôi nói rằng đó là tôi ko nhìn thấy rõ và tôi đã viết thư. Cuối cùng, bố mẹ tôi cx đã mua kính mới và gần đây tôi bị điểm kém nx.
Đó là kỉ niệm đáng nhớ nhất, ko quên và đáng buồn nhất của tôi. Còn bn thì sao? Bn có kỉ niệm đáng buồn nhất mà bn đã trải qua ko?