Đức Dũng là đứa bạn thân của tôi từ thời còn mẫu giáo, mặc dù mẹ tôi nói từ hồi đi học lớp 1 chúng tôi đã quấn quýt với nhau như hai anh em nhưng tôi chỉ nhớ được những kỉ niệm từ hồi học lớp 3. Kỉ niệm đáng nhớ nhất khi ấy là lần tôi bị ốm nặng.
Hôm đó là ngày thứ 6 tôi bị ốm, đi khám bác sĩ bảo tôi bị sốt xuất huyết cần phải nằm viện theo dõi, tôi cảm thấy sốt cao rất nóng và mệt mỏi.Tôi nằm trên giường bệnh vừa mệt vừa đau lại vừa buồn, chẳng được đi học không có bạn bè khiến tôi càng buồn hơn chỉ muốn mau chóng khỏi để được đi học gặp bạn bè, thầy cô. Tôi đang nghĩ thì bỗng thấy mẹ tôi dẫn mẹ của Dũng cùng Dũng đến thăm tôi, tôi rất bất ngờ và xúc động khi thấy bạn thân nhất của mình quan và tới thăm. Mẹ Dũng khi ấy nói: "Dũng biết cháu ốm nặng nên đã nhờ bác đưa đến thăm cháu đấy, nó đi học về là đòi đi thăm cháu luôn". Tôi nhìn bạn ấy, cậu bạn của tôi nhìn tôi đầy trìu mến, nụ cười tươi của Dức DŨng khiến tôi hạnh phúc và tươi tỉnh hơn rất nhiều, cậu còn mang đến cho tôi một chú gấu bông to tới để làm bạn và nói với tôi rằng: "Cậu cố gắng nghỉ ngơi cho mau khỏi rồi về còn đi học với tớ, một mình tớ đi học buồn lắm!". Tôi đã lấy lời dặn ấy của Dũng làm động lực để cố gắng ăn uống nghỉ ngơi, sự quan tâm, lo lắng của DŨng đã cho tôi cảm nhận được tấm lòng nhân ái, tốt bụng của cậu bạn.
Cho đến bây giờ tôi và Đức Dũng vẫn luôn là một đôi bạn thân lúc nào cũng có nhau, bên cạnh nhau mọi lúc cần nhau, chúng tôi đã trở thành những người bạn tri kỉ của nhau và mãi mãi là như vậy!!!.
-cho mik hay nhất, 5 sao và cảm ơn nhé:>>
chúc bn hok tốt!!!