câu 1
Không gì đẹp bằng cây lá vừa tắm xong dưới làn nước trong vắt. Khóm cây, luống cảnh trao đổi hương thơm. Cây phượng vĩ, cây xà cừ vươn mình lên để ngắm cảnh đẹp của quê hương, đất nước. Buổi chiều vừa được trời đất ban tặng cho một trận mưa thoả thích, tôi đã say sưa ngủ một giấc dài. Bất chợt ánh vàng chiếu le lói trong mắt tôi. Tôi mở mắt ra thì trăng đã xuyên qua khung cửa sổ, đặt trên mình tôi những mảng sáng vuông nhỏ. Bây giờ có lẽ đã là nửa đêm.
Tôi ngồi bật dậy bước ra khu vườn nhỏ. Lắng nghe tiếng suối róc rách gần đó. Ánh vàng bừng lên lấp loá ở ngọn cây, từng dòng trăng vàng rót xuống lớp lá non ướt óng ả. Ngước mắt nhìn lên tôi thấy vòm trời cao lồng lộng, cúi đầu nhìn xuống ánh trăng tràn trề trên mặt đất. Ánh trăng vằng vặc soi sáng từng cảnh vật. Hoa cau, hoa bưởi càng thêm nồng nàn dưới ánh trăng. Trăng chảy nhễ nhại trên tàu dừa, tàu lá chuối. Những chiếc lá mít, lá vải, lá nhãn... đung đưa muôn ngàn vẩy vàng, vẩy bạc. Bất giác tôi thốt lên thành tiếng: Đẹp! Đẹp quá!
Chỉ mới hôm qua thôi, tôi thấy ánh trăng còn khuyết, trông như con thuyền nan nhỏ giữa giải ngân hà. Vậy mà giờ đây ánh trăng tròn và sáng quá. Ánh sáng vàng tươi rải đều lên vật vật, tất cả nhuốm một ánh trăng vàng.
Tôi bước vội vào nhà và thầm nghĩ: "Cảm ơn trăng nhé! Bạn thật tuyệt vời. Giá ta và bạn luôn được ở bên nhau. Cảm ơn bạn, cảm ơn... cảm ơn".
câu 2
tiếp theo :
bình nứt : tôi đúng là một người vô dụng không làm được cái gì mà sao ông chủ không vứt tôi đi còn để làm gì ?
người chủ : dù sao ngươi cũng đã gắn bó với ta 5 năm rồi còn gì hơn nữa ta và ngươi có rất nhiều kỉ niệm cho nên ta không lỡ vứt ngươi đi .
bình lành : ông chủ hãy vứt cái bình nứt đó đi chỉ cần dùng tôi thôi làm cũng đủ rồi .
người chủ : ngươi biết cái gì mà nói bình nứt và ta có rất kỉ niệm đẹp ta không thể vứt bình nứt
ngươi đừng có mà kiêu ngạo ,chưa chắc ngươi đã hòa hảo hơn bình nứt đâu
người ta có câu (bệnh kiêu ngạo chết nhanh hơn bệnh tim )
bình lành : con đã hiểu được rồi ạ .
bình nứt : con cảm ơn ông chủ hu hu ToT .