1. Đoạn văn trên trích từ văn bản Dế Mèn Phưu Lưu Kí, của tác giả Tô Hoài. Phương thức biểu đạt chính của đoạn văn trên là miêu tả.
2. Đoạn văn trên Dế Mèn (nhân vật chính) là người kể và là ngôi thứ nhất.
3. Trong đoạn văn trên có 5 từ láy. Đó là: phành phạch, giòn giã ,rung rinh, ngoàm ngoạp, hùng dũng.
4. Cách miêu tả của tác giả vừa làm nổi bật các chi tiết quan trọng của đối tượng, vừa miêu tả ngoại hình vừa diễn tả cử chỉ, hành động để bộc lộ được 1 vẻ đẹp sống động, cường tráng và cả tính nết của Dế Mèn. Tác giả đã diễn tả sinh động, gợi cảm về Dế Mèn. Nhà văn đã lựa chọn từ ngữ chính xác, sắc cạnh để miêu tả nhân vật làm nổi bật vẻ đẹp lạ thường.
5. -Bài học đó là: muốn nhắc nhở mọi người phải sống biết mình, biết ta, có thái độ đúng mực. Đặc biệt khi phạm lỗi lầm, phải biết ăn năn hối hận về những khuyết điểm của mình trong cuộc sống.
-Diễn biến tâm trạng của Dế Mèn:
+ Dế Mèn là kẻ nghịch ranh, lúc đầu thì huênh hoang: “Sợ gì? Mày bảo tao còn sợ ai hơn tao nữa? Giương mắt ra xem tao trêu con mụ Cốc đây này!”
+Hả hê vì trò đùa tai quái của mình: Chui tọt vào hang, nằm khểnh, bụng nghĩ thú vị,..
+Sợ hãi khi nghe tiếng chị Cốc mổ Dế Choắt: khiếp nằm im thin thít
→ Hốt hoảng, lo sợ, bất ngờ vì cái chết và lời khuyên của Choắt
+Ân hận, sám hối chân thành, đứng lặng 1 giờ lâu trước mộ của Choắt, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên mình phải trả giá. Lúc này hắn ta đã rất ăn năn, hối hận, xót thương cho Dế Choắt và đúc kết bài học đường đời đầu tiên cho mình (Đây chỉ là cách của mình thôi nhé)
Tick mk nha