vào một buổi sáng cuối xuân , đầu hạ , khi bầu trời còn đẫm xương đêm , đoàn xe tham quan của trường em đã bắt đầu chuyển bahs. những chiếc xe đầy ắp tiếng cười lướt nhẹ qua nhẹ qua cây cầu bắc ngang sông đáy hiền hòa , trong vắt , rồi tiếp tục là bon bon trên quốc lộ 1 . xa xa đã tháy bà phan mẹ liệt sĩ chú Hiền , thương binh nặng , cụt cả hai tay hai chân do bị 1 tên địch bắn ở giải phón sài gòn năm 1975 .
nhà bà phan sâu trong 1 con hẻm tỉnh bàn cờ . bà là mẹ của liệt sĩ .. , hi sinh anh dũng chiến dịch biên giới tây nam và đã bị địch bắt tra tấn dã man .
tuôi sức già yếu chúng em cũng , bà ấy sống dựa vào những khoản tiền trợ cấp gia đình liệt sĩ và sự đùm bọc của nhân dân trong phường . cách đây hơn 1 tháng đã được phường đóng góp tiền ủng hộ
bà cụ ngồi trên chiếc võng dù mà anh để lại, rồi kể cho chúng em nghe về người con hiếu thảo đã mãi mãi ra đi ở tuổi hai mươi. Tốt nghiệp trường Lê Hồng Phong nhưng anh không học đại học mà tình nguyện nhập ngũ. Trong một trận chiến đấu ác liệt để bảo vệ biên giới Tây Nam của tổ quốc. Anh Đức đã dũng cảm hi sinh. Bà cụ Thiện vẫn còn giữ những kỷ vật của anh thời học sinh, bà cho chúng em xem chiếc cặp da cũ kỹ đựng sách vở, thước kẻ và và cuốn sổ lưu niệm lớp 12 trong đó, trang đầu tiên anh Đức chép bài hát “Tự nguyện” bằng nét chữ nắn nót: “Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là hoa tôi sẽ là một đóa hướng dương, nếu là mây tôi sẽ là một vầng mây ấm, nếu là người tôi xin chết cho quê hương”
theo bác dạy chúng em phải yêu thương binh phải biết yêu thương liêt sĩ và yêu đn