“Khi thầy vt bảng bụi phấn rơi rơi, có hạt bụi nào rơi trên bục giảng, có hạt bụi nào rơi trên tóc thấy…” Câu hát ấy đã gợi lên những điều suy tư, khiến tui giật mình tỉnh giấc nghĩ đến thầy, cô. Tóc thầy, cô cũng phải phai nhòa theo năm tháng. Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về bài hát này luôn ngân vang trong tâm trí tôi. Từ lúc khi tôi oa oa cất tiếng khóc đầu tiên, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi tôi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người Thầy, người Cô. Thêm bớt tùy ý sao cho thành 1 bài hoàn chỉnh K coppy mạg

Các câu hỏi liên quan