nhóm 1
Nếu chỉ dùng một tính từ để nói về ngôi trường bạn đang học thì bạn sẽ chọn tính từ nào? Với tôi, tôi sẽ chọn tính từ “thân thương” bởi ngôi trường tôi đang học không chỉ đơn thuần là một ngôi trường học tập mà ở nơi đó tôi có cảm giác thân quen, thân thuộc, được sẻ chia, quan tâm và hồn nhiên vô tư như chính ở ngôi nhà của mình, tôi đã và đang được lớn lên, trưởng thành và khám phá chính bản thân mình dưới mái trường này.
Ngôi trường của tôi là trường Trung học cơ sở Phú Cát nằm ở xã Phú Cát huyện Quốc Oai, Hà Nội, ngôi trường được thành lập năm 1976 tính đến nay ngôi trường đã có hơn 40 năm xây dựng và phát triển. Trường tôi có khuôn viên rất rộng với sân trường rộng gần 1000 mét vuông, các dãy nhà học đều là nhà hai tầng khang trang sạch đẹp, đầy đủ các phòng học bộ môn và các phòng học chuyên môn như: phòng thực hành, phòng thí nghiệm, phòng tin học, phòng âm nhạc, ngoài ra còn có phòng thư viện, phòng đoàn đội, phòng hội đồng và phòng của ban giám hiệu. Trường tôi rất đông học sinh nên khu để xe của giáo viên cũng như học sinh rất rộng nằm ở phía sau dãy nhà của khối 6, 7, nơi để xe luôn có 3 bác bảo vệ quản lý giám sát rất cẩn thận. Sân trường rộng chính là điều kiện lý tưởng cho những buổi tập trung, mít tinh của trường, dưới những tán cây cổ thụ cao lớn tỏa bóng rộng chúng tôi tha hồ vui chơi, học thể dục thể thao. Mỗi gốc cây lại có những hàng ghế đá, vài khóm hoa được trồng trong gốc đa số là hoa mười giờ, có thể vừa ngồi nghỉ trò chuyện lại vừa ngắm hoa. Với mục tiêu xây dựng trường học xanh - sạch - đẹp trường tôi không chỉ trồng nhiều cây xanh, hoa mà còn đặt nhiều thùng rác khắp sân trường và cân cầu thang, sẽ không có mảnh rác nào được vứt lung tung trong lớp học cũng như trong khuôn viên trường. Trường của tôi không chỉ đẹp về hình thức bên ngoài mà còn “đẹp” về chất lượng dạy và học, minh chứng cho điều đó là danh hiệu Trường chuẩn Quốc gia được công nhận năm 2014. Với đội ngũ giáo viên hùng hậu, tài giỏi và nhiệt huyết với nghề, đa số các thầy cô đều tốt nghiệp các trường đào tạo sư phạm hàng đầu cả nước, nhiều thầy cô là giáo viên giỏi cấp huyện, cấp thành phố. Các thầy cô luôn yêu thương học sinh như chính người con, người em của mình, tận tình dạy dỗ, chỉ bảo và khuyên răn, không chỉ dạy cái chữ mà còn dạy cho cách làm người. Học sinh của trường Phú Cát luôn tự hào là thế hệ măng non chủ nhân tương lai của đất nước từ đó không ngừng phấn đấu học tập rèn luyện, hăng hái thi đua dạy tốt học tốt, luôn giành được thành tích cao trong các cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện và cấp cụm, là một học sinh của trường tôi luôn tự hào về điều đó, tự hào khi được là học sinh của trường Phú Cát.
Có một điều tôi phải thừa nhận đó là tôi không thích học trên sách vở, không thích phải chép bài hay thi cử nhưng tôi lại yêu đi học, thích được mày mò thực hành thí nghiệm, muốn đến trường gặp bạn bè và thầy cô, muốn tham gia các hoạt động của trường, lớp có lẽ là vì tôi yêu mái trường này, yêu tất cả mọi thứ ở đây.
nhóm 2
Vào đúng khoảnh khắc những que diêm cuối cùng nối tiếp nhau bừng sáng, bà dịu dàng nắm lấy tay tôi, rồi hai bà cháu bay lên cao, cao mãi. Thế là tôi đã được cùng bà về bên Thượng đế chí nhân, chấm dứt những tháng ngày đau khổ, bi thương chốn trần gian. Tuyết vẫn rơi, nhưng tôi không cảm thấy lạnh nữa. Tôi cảm nhận rõ sự ấm áp từ vòng tay đầy yêu thương của bà. Hạnh phúc ơi! Sao tận bây giờ Người mới gọi tên con?
Vừa đặt chân đến cổng thiên đường, tôi ngỡ ngàng khi đứng trước một chiếc cầu vồng khổng lồ, lung linh bảy sắc. Ánh sáng, màu sắc rực rỡ từ cầu vồng chiếu ra khiến tôi lóa mắt. Trên cầu vồng, những làn mây màu ngọc thạch vắt ngang như những chiếc vòng ngọc khổng lồ ai ném xuống thế gian. Màu xanh non được lọc bởi ánh trời, đẹp như thế có lẽ chỉ một lần trong vũ trụ, khác hẳn sự tối tăm, lạnh lẽo của đêm giao thừa chốn dương gian. Bà ân cần nắm tay tôi, đưa về một ngôi nhà xinh xắn, với hàng rào dây thường xuân bao quanh giống như ngôi nhà hạnh phúc của gia đình tôi ngày xưa. Trong nhà, một lò sưởi ấm cúng với những ngọn lửa nhỏ đang nhẩy múa, trên bàn ăn trải khăn trắng tinh, một con ngỗng quay vàng rộm đang chờ sẵn cùng với rất nhiều bánh ngọt và hoa quả tươi ngon, cây thông Noel trang hoàng lộng lẫy ở góc phòng. Ngồi trong lòng bà, bên lò sưởi ấm áp, tôi nghẹn ngào kể cho bà nghe cuộc sống khốn cùng của tôi sau khi bà mất:
- Bà ơi! Từ ngày bà rời xa cháu, gia đình ta đã lâm vào cảnh bần hàn. Hai cha con cháu phải chuyển đến một căn áp mái tồi tàn, hoang lạnh. Cha trở nên nghiện ngập, mắng chửi cháu cả ngày. Cháu phải đi bán diêm để mưu sinh. Trong đêm giao thừa rét mướt, một mình cháu đầu trần với đôi chân tê cóng vì không có giày dò dẫm trong đêm tối. Suốt cả ngày, cháu không bán được bao diêm nào nên không dám về nhà vì sợ đòn roi của cha. Đói và rét khiến cháu kiệt sức, đành ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà trong cái rét cắt da, cắt thịt của đêm đông. Cháu muốn quẹt một que diêm để hơ ấm đôi bàn tay tê buốt nhưng không dám vì đó là số diêm cha cháu giao đi bán. Cuối cùng cháu đánh liều quẹt một que, ánh sáng diêm rực như than hồng. Cháu tưởng như mình đang ngồi trước một lò sưởi tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Que diêm tàn, lò sưởi cũng biến mất, cháu bần thần lo sợ sẽ bị cha mắng. Cảm giác đói cồn cào xâm chiếm, cháu lại quẹt que diêm thứ hai. Kì diệu quá bà ơi! Cả một bàn ăn thịnh soạn hiện ra, mùi ngỗng quay thơm nức cả mũi. Nhưng rồi mộng tưởng cũng tan biến khi que diêm vụt tắt. Chỉ còn lại mình cháu cô đơn trong xó tường lạnh lẽo. Không một ai bố thí cho cháu một chút tình thương. Tại sao cuộc sống của cháu lại bi thảm đến thế? Cháu nhớ quay quắt những đêm giao thừa hạnh phúc khi bà còn sống. Rồi cháu quẹt que diêm thứ ba. Trời ơi! Cháu không tin nổi! Trước mắt cháu là một cây thông Noel lớn, lộng lẫy với ngàn ánh nến sáng rực, lấp lánh. Rồi diêm tắt, những ngọn nến cứ thế bay cao rồi biến thành những ngôi sao trên bầu trời xa thẳm. Những ngôi sao đó gợi trong cháu nỗi nhớ bà da diết. Cháu quẹt thứ tư và bà đã đến bên cháu, vẫn nụ cười hiền hậu, dịu dàng, ánh mắt trìu mến nhìn cháu. Bà ơi! Đó chính là điều kì diệu nhất mà cháu được nhận từ thượng đế nhân từ. Cháu muốn níu bà ở lại vì bà chính là điểm tựa của cháu trong cuộc sống. Vì cháu biết có bà, cháu sẽ được sống những ngày hạnh phúc. Bà sẽ đưa cháu đến với một thế giới không có đòn roi, không có đói khát, không bị ghẻ lạnh mà chỉ có tiếng cười và những yêu thương. Cháu cũng biết, diêm tắt, bà cũng sẽ biến mất như những ảo ảnh trước. Không! Cháu không muốn thế. Cháu muốn ở mãi bên bà. Cháu cuống quýt quẹt tất cả những que diêm còn trong bao mong giữ bà ở lại. Diêm nối nhau sáng mãi, rồi bà đã nắm tay cháu bay cao lên mãi.
Bà ơi! Cháu đã không còn mẹ nữa. Xin bà đừng bao giờ rời xa cháu nữa bà nhé! – Tôi khẩn nài bà trong nước mắt.
Bà hiền hậu vuốt tóc tôi và nói:
- Cháu yêu! Đừng khóc nữa. Giờ cháu đã ở đây với bà rồi. Sẽ không còn buồn đau, đói rét nào đe dọa cháu nữa đâu.
Tôi ngả đầu vào vai bà trong niềm vui sướng khôn tả. Bỗng cánh cửa lớn mở ra, một người phụ nữ bước bước vào. Nhìn bà, tôi chợt thấy trái tim mình loạn nhịp. Vẫn mái tóc ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười bừng nở như nắng mai, mùi hương quen thuộc. Mẹ! Là mẹ thật rồi. Tôi chạy nhào vào lòng mẹ, khóc tức tưởi, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự trùng phùng kì diệu. Mẹ ôm chặt lấy tôi, vuốt tóc, lau nước mắt cho tôi. Mẹ nói:
- Nín đi con! Từ nay mẹ và bà sẽ bù đắp cho con tất cả những bất hạnh con đã phải chịu suốt bao năm qua.
Nỗi vui sướng khiến tôi mê mụ. Tôi không ngờ niềm hạnh phúc của tôi lại tròn đầy đến thế. Tôi chợt nghĩ không biết giờ này, ở dưới kia, họ đang làm gì với tôi - cô bé bán diêm. Tôi bèn vén mây nhìn xuống trần gian. Tôi nhìn theo và thấy một cô bé có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Cô bé ấy đã chết giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết. Vậy mà họ không tỏ chút xót thương nào, họ bảo nhau: "Chắc nó muốn sưởi cho ấm". Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng tôi dâng lên nỗi xót xa đến trào nước mắt. Thói thờ ơ, lạnh lùng, vô cảm của người đời đã giết chết một cô bé, một tâm hồn trong sáng ngay vào cái thời điểm mà người ta hạnh phúc nhất, đầy đủ nhất. Cô bé ấy là tôi. Tôi đã chết không phải vì đói và rét, mà chết vì lòng người quá nghèo, quá lạnh. Mong sao trong cuộc đời sẽ không còn cô bé nào khốn khổ như tôi nữa. Cuộc đời này cần lắm những tấm lòng thơm thảo, biết yêu thương và biết sẻ chia.
- Cháu gái! Chúng ta đi chơi nào! Tiếng bà gọi tôi trở lại với thực tại.
Tôi vui sướng cùng bà và mẹ đi chơi, vườn hoa nơi thiên đường đẹp kì ảo với trăm ngàn loài hoa đủ màu lấp lánh. Mây trắng bò tràn lan trên mỏi nẻo đường đi. Mây ngũ sắc vương trên các vòm cây kì bí. Những cổng chào với ánh sáng chói lóa, lung linh đẹp mê hồn.
Thế là từ nay, tôi sẽ được sống cùng bà và mẹ hạnh phúc như xưa! Tôi sẽ cảm nhận được sự yêu thương qua từng cử chỉ, lời nói, ảnh mắt của hai người. Ôi! Thật hạnh phúc biết bao! Tôi thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho tôi phước lành này. Thượng đế chí tôn! Con xin cảm ơn Người!