Đoạn trích " Kiều ở lầu Ngưng Bích" đã ca ngợi tấm lòng thủy chung, hiếu thảo của Thúy Kiều. Trước tiên là Kiều nhớ Kim Trọng nàng nhớ cảnh hai người uống chén rượu thề trăm năm dưới ánh trăng vằng vặc. Nàng hình dung tưởng tượng và nhớ lại hình ảnh đã cùng Kim Trọng thề non hẹn biển. Lời thề đêm trăng ấy thật thiêng liêng biết bao. Nàng thương Kim Trọng giờ đây vẫn chưa hay biết gì. Nhớ Kim Trọng, lòng Kiều không chỉ tiếc nuối mà còn có sự day dứt, ân hận đã cho rằng mình là kẻ phụ tình. Nàng nguyện với lòng mình dù thời gian có trôi, dòng đời có xô đẩy thì tình cảm nàng dành cho kim Trọng không bao giờ đổi thay. Qua đó, cho thấy tấm lòng thủy chung của Kiều rất đáng được ngợi ca. Nàng không chỉ nhớ Kim Trọng mà nàng còn nhớ cha mẹ. Nếu nhớ Kim Trọng là "tưởng" thì nhớ cha mẹ là "xót", lòng nàng xót xa đau đớn khi nghĩ đến cảnh cha mẹ đã già yếu mà ngày ngày vẫn tựa của trông ngóng tin tức của con trong vô vọng. Nàng lo lắng vì không được tự tay chăm sóc cho cha mẹ. Với ngôn ngữ độc thoại nội tâm kết hợp với câu hỏi tu từ, thành ngữ"quạt nồng ấp lạnh" và các điển tích, điển cố"sân lai, gốc tử" đã làm nổi bật tấm lòng hiếu thảo của nàng. Như vậy, ở Kiều không chỉ tài sắc vẹn toàn mà còn thủy chung và hiếu thảo rất đáng ngợi ca.
Câu ghép: Nàng/ không chỉ nhớ Kim Trọng mà nàng/ còn nhớ cha mẹ.
CN VN CN VN
Phép thế nối: Với