1, Viếng lăng Bác của nhà thơ Viễn Phương
2,
Mạch cảm xúc trong bài thơ: Đầu tiên là sự xúc động của tác giả khi đứng trước lăng Bác, sau đó là những tâm tư của nhà thơ khi hòa vào dòng người đi vào lăng, tiếp theo là sự xúc động, kính yêu đối với Bác khi tác giả ở trong lăng và cuối cùng là sự lưu luyến, bịn rịn của nhà thơ khi rời xa lăng Bác.
Từ "thăm" và 'giấc ngủ bình yên" chính là cách nói giảm nói tránh. Từ "thăm" gợi ra hoàn cảnh giống như 1 cuộc đi thăm người thân bình thường, chứ không như từ "viếng" gợi sự ra đi của người đã mất. Đồng thời từ "giấc ngủ bình yên" gợi sự ra đi nhẹ nhàng, đi vào cõi vĩnh hằng của Bác. Bác chỉ đi vào giấc ngủ yên bình mà thôi. Những cách dùng từ này cho thấy sắc thái trang trọng và giảm nhẹ được nỗi đau của nhà thơ trước sự ra đi của Bác.
3,
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ
Trích trong "Ngắm trăng" của Hồ Chí Minh
4,
Trong bài thơ Viếng lăng Bác, nhà thơ Viễn Phương đã có những câu thơ vô cùng xúc động:
"Bác nằm trong giấc ngủ bình yên
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!
Khổ thơ thứ ba thể hiện sự xúc động, tình cảm kính yêu cùng cảm xúc xót xa của tác giả khi vào trong lăng viếng Bác. Câu thơ "Bác nằm trong giấc ngủ bình yên" gợi ra một khung cảnh bình yên mà Bác- vị cha già kính yêu của dân tộc đã đi sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng cùng trời đất. Cách nói giảm nói tránh của tác giả giúp cho người đọc cảm nhận được sự bình yên và bất tử cùng trời đất của Bác thay vì cái chết. Bác đã mãi mãi đi vào giấc ngủ bình yên, đi vào trời đất và tư tưởng của Người vẫn luôn làm ngọn đèn soi đường chỉ lối cho phương hướng của dân tộc VN. Hình ảnh "giữa một vầng trăng sáng dịu hiền" có hai cách hiểu. Một là hình ảnh tả thực cho ánh sáng bên trong lăng, hai là tác giả muốn biểu thị sự vĩnh hằng của Bác khi Bác ra đi và vẫn luôn đồng hành cùng với trời đất, những hình tượng thiên nhiên bất diệt như "trăng". Từ "dịu hiền" là một tính từ gợi khung cảnh bình yên trong lăng và tình cảm chân thành của nhà thơ khi chứng kiến khung cảnh trong lăng. Hình ảnh "trời xanh là mãi mãi" ở câu thơ thứ 3 gợi ra sự bất tử mãi mãi của Bác cùng với thiên nhiên, vũ trụ. Khi miêu tả Bác, nhà thơ sử dụng những hình ảnh thiên nhiên bất tử như "vầng trăng, trời xanh" để nói về Người cùng với tất cả sự kính yêu, thương nhớ. Tiếp theo, câu thơ "Mà sao nghe nhói ở trong tim!" như một lời cảm thán tiếc nuối, đau lòng của nhà thơ đối với sự ra đi của Bác. Dù nhà thơ đã tự nhủ rằng Bác vẫn luôn tồn tại cùng trời đất, cùng dân tộc nhưng sự ra đi của Bác vẫn là sự mất mát vô cùng lớn đối với người dân, giống như sự ra đi của một người cha vĩ đại trong gia đình dân tộc VN vậy. Tóm lại, khổ thơ thứ ba đã thể hiện được cảm xúc kính yêu cùng nỗi đau mất mát của nhà thơ đối với sự ra đi của Bác Hồ.
*** Phép lặp: Bác
*** Thành phần phụ chú: vị cha già kính yêu của dân tộc.