Một câu thơ, một trang truyện, một vở kịch, cho đến một bức tranh, một bản đàn, ngay khi làm chúng ta rung động cảm xúc, có bao giờ để trí óc ta nằm lười yên một chỗ. Nhưng nghệ sĩ không đến mở một cuôc thảo luận lộ liễu hay khô khan với chúng ta về một vấn đề khoa học, hay triết học. Ạnh làm cho chúng ta nhìn, nghe, rồi từ những con người, những câu chuyện, những hình ảnh, những nổi niềm của tác phẩm sẽ khơi mung lung trí óc ta những điều suy nghĩ. Cái tư tưởng trong nghệ thuật là một tư tưởng náu mình, yên lặng. Và cái yên lặng của một câu thơ lắng sâu xuống tư tưởng. Một bài thơ hay không bao giờ ta đọc qua một lần mà bỏ xuống được. Ta sẽ dưng tay trên trang giấy đáng lẽ lật đi, và đọc lại bài thơ. Tất cả tâm hồn mà chúng ta đọc, không phải chỉ có tri thức. Và khác với cách đọc riêng bằng trí thức, lần đọc thứ hai chậm hơn, đòi hỏi nhiều cố gắng hơn, nhiều chỗ chúng ta dừng lại hơn. Cho đến một câu thơ kia, người đọc nghe thì thầm mãi trong lòng mắt không rời trang giấy. 1) Tìm khởi ngữ trong đoạn văn trên. 2) Đoạn văn nhấn mạnh điều gì về nghệ thuật? 3) Hãy chỉ điều nhấn mạnh ấy trong một tác phẩm cụ thể mà em yêu thích.

Các câu hỏi liên quan