$Vy$ $gửi$
Tham khảo ý chính:
⇒ Lão Hạc trong tác phẩm cùng tên của nhà văn Nam Cao là một lão nông nghèo khổ, bất hạnh nhưng giàu tình yêu thương con.
⇒ Vợ mất sớm, một mình lão phải nuôi con khôn lớn. Nhưng khi con lão lớn rồi, vì không đủ tiền cưới vợ, nó quẫn chí bỏ nhà đi phu ở đồn điền cao su.
⇔⇔⇔ Vậy là chỉ còn một mình lão Hạc bơ vơ một mình với cậu Vàng làm bạn. Ấy thế mà ông trời có mắt như mù, sau một trận bão táp, hoa màu của lão mất trắng.
⇒ Lão còn bị ốm nặng nên lão quyết định bán Cậu Vàng - con chó của lão- đi.
⇒ Sau khi bán chó, ông Lão qua lời kể của ông Giáo vô cùng đau đớn, ân hận vì đã giết nó, đã lừa nó. Bán chó đi, ông lão chẳng dám ăn gì, chỉ ăn khoai lang, rau má.
⇔⇔⇔Lão sang nhà ông Giáo gửi toàn bộ số tiền để dành cùng mảnh vườn cho con trai vì ông lão tin tưởng người hàng xóm của mình sẽ thực hiện điều đó. Được vài hôm sau khi đã gửi lại tài sản cho người đáng tin cậy, lão Hạc tự vẫn bằng bả chó. Cái chết của lão không ai hiểu được, ngoài những người hàng xóm thấu hiểu hoàn cảnh đau thương của ông.