Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ Ấn Độ trông thấy một con chim bị thương rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hoà một nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là nguồn gốc của thi ca. Câu chuyện có lẽ chỉ là một câu chuyện hoang đường, song không phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương[4] là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. Câu hỏi: 1.nêu phương pháp lập luận của đoạn văn 2.theo tác giả thì văn chương bắt nguồn từ đâu? quan niệm ấy có đúng không? vì sao? 3.khái quát nội dung của đoạn

Các câu hỏi liên quan