Qua khổ đầu bài thơ "Mùa xuân nho nhỏ", cảm xúc của tác giả trước mùa thiên thiên nhiên đất trời đã được thể hiện một cách sâu sắc và rõ nét. Bằng vài ba nét phác họa, những hình ảnh tiêu biểu của mùa xuân như "bông hoa tím biếc", "dòng sông xanh", màu sắc hài hòa tươi thắm, không gian mở ra cao, rộng, thoáng đãng với bầu trời, mặt đất và dòng sông. Nhà thơ không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng thị giác, mà còn bằng thính giác, đó là âm thanh của tiếng chim chiền chiện rộn rã, tươi vui. Mùa xuân hiện lên khiến nhà thơ ngạc nhiên đến ngỡ ngàng và vô cùng thích thú trước sức sống mãnh liệt của mùa xuân. Từ "mọc" được đảo lên đầu câu cho ta thấy điều đó. Về nghệ thuật, tác giả sử dụng biện pháp nhân cách hóa:
"Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Nhà thơ gọi chim xuống trò chuyện, gần gũi, thiết tha, trìu mến và thân mật. Có lẽ, hình ảnh hữu hình nhất của mùa xuân được thể hiện qua hai câu thơ sau:
"Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
Từ "giọt" được hiểu theo hai nghĩa, có thể nó là giọt sương hoặc giọt mưa long lanh trong ánh nắng xuân. Nếu đặt nó với hai câu thơ trước, đó là biện pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, nhà thơ cảm nhân mùa xuân bằng xúc giác, hứng lấy giọt tiếng chim. Dù hiểu theo cách nào, ta vẫn cảm nhận được sự ngất ngây say sưa của nhà thơ với thiên nhiên đất trời. Động từ "hứng" càng thể hiện thái độ nâng niu, thành kính của nhà thơ. Ta trân trọng những cảm xúc của ông với mùa xuân khi biết rằng ông viết bài thơ ngay khi đang nằm trên giường bệnh, giữa mùa đông giá rét.