- Phân tích nhân vật lão hạc:
+về hoàn cảnh gia đình: vợ chết, con trai đi làm ăn xa, lão chỉ thui thủi ở nhà một mình
- về tinh thần thì cô đơn gò bó một mình, về vật chất thì thiếu thốn thậm chí là thiếu đói. Sức khỏe giảm sút ở tuổi già bóng xế, lão thiếu cả tinh thần, vật chất lẫn sức khỏe. Đó chính là bi kịch lớn nhất của đời người
+ lão là một người rất nhân hậu và có tình yêu thương với con trai và cậu vàng, việc lão kh lo đủ tiền cưới vợ cho con trai và bán cậu vàng là do hoàn cảnh xô đẩy, không ai trách lão, chỉ có tự lão là lên án chính mình
+ lão sống không nhận sự giúp giúp đỡ của nguời khác, chết không liên lụy đến xóm làng.
+ lão chọn cái chết phải chăng cũng là một cách để tạ tội với cậu vàng, người nông dân nhân hậu ấy đến cuối đời vẫn mang trong mình sự áy náy và dằn vặt
-Thái độ và tình cảm của nhân vật “tôi” đối với lão Hạc diễn biến đa dạng theo tình huống của tác phẩm: từ dửng dưng đến cảm thông (nghe lão Hạc nói chuyện bán chó, nghe lão kể về đứa con), thoáng buồn và nghi ngờ (khi nghe binh Tư kể), kính trọng (khi chứng kiến cái chết dữ dội của lão Hạc).
+Khi nghe lão Hạc kể chuyện, “ông giáo” ái ngại cho tình cảnh của lão. Ông an ủi và sau đó nhận lời nhờ cậy của lão. Nhiều lúc ông đã giấu giếm vợ ngấm ngầm giúp đỡ cho người láng giềng tội nghiệp này. Khi hiểu lầm lão Hạc làm liều, ông giáo hơi thất vọng, không phải thất vọng về lão hạc mà thất vọng về cuộc sống này, một cuộc sống bất công, dồn lão hạc đến với bước đường cùng và khơi dậy nhân cách đen tối khác của lão
+Đến lúc hiểu ra đó chỉ là sự hiểu lầm. Cái chết của lão Hạc càng làm sáng tỏ thêm vẻ đẹp tâm hồn của lão. Ống giáo thấy “cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn” vì cuộc đời vẫn không làm mất đi niềm tin của ông vào bản chất lương thiện của người nông dân lao động. Ông giáo tự hứa trao lại số tiền và ba sào vườn lão đã gửi gắm cho con trai của lão.
- nhân vật tôi trong tác phẩm là ông giáo, cả câu chuyện được kể dưới gốc nhìn của ông giáo
#hongdoanketlasucmanh