ok bn: Hai câu đầu gợi lên bức tranh thiên nhiên quen thuộc miền sơn cước trong buổi chiều tà trên một quãng đường rừng vẳng vẻ. Chiều tà vốn là đề tài quen thuộc trong văn học truyền thống. Nó là khoảng thời gian cuối ngày và thuowif gợi buồn cho thi nhân. Trong bài thơ này, bức tranh chiều được tái hiện bởi hai nét vẽ: cánh chim mỏi mệt mải miết bay về và đám mây lẻ loi trôi lững lờ trên tầng không.
Quyện điều quy lâm tầm khúc kết bn facebok: bé ko lầy nx
Hình ảnh chim chiều từng xuất hiện nhiều trong thơ ca, từ cánh chim của ca dao: :Chim bay về núi, tói rồi" đến cánh chim cô lẻ: "Chim hôm thoi thóp về rừng'' Bác nhìn cánh chim không chỉ báo hiệu về thời gian, không gian mà còn cảm nhận trạng thái bên trong của sự vật: đó là sự mệt mỏi trong gân cốt cánh chim chiều. Trước Hồ Chí Minh có Bà Huyện Thanh Quan dừng chân giữa một không gian Đèo Ngang mà nhận ra: "Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi:; sau Hồ Chí Minh có Xuân Diệu từng cảm nhận: :"Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa" như oằn mình gánh cả trời chiều trong gân cốt cánh chim nhỏ. Đó là sự giống nhau của các nhà thơ khi đang một mình đối diện trước một không gian rộng lớn, cảm thấy sự lẻ loi cô độc và cái mệt mỏi của cánh chim sau một ngày dài kiếm ăn cùng giống như cái mệt mỏi sau một ngày hoạt động của con người. Đằng sau câu thơ là một cách nhìn đầy yêu thương, trìu mến trước biểu hiện nhỏ nhoi của sư sống