Thúy Kiều quá cô đơn trong cảnh bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. Nàng nhớ lại kỉ niệm với Kim Trọng và nhớ về cha mẹ già yếu không ai chăm. Nàng nhớ tới Kim Trọng trước tiên. Nàng nhớ lại đêm thề nguyền dưới trăng “chén đồng” – chén rượu thề nguyền, đồng lòng mà Thúy Kiều và Kim Trọng đã uống dưới ánh trăng. Nhớ về Kim Trọng nên đau đớn, chàng không hề hay biết Kiều đã bán mình chuộc cha mà vẫn đang mong chờ tin tức và Kiều cảm thấy có lỗi. Nhưng xàng nhớ đến chàng lại lại đau lòng vì hoàn cảnh hiện tại của mình. Động từ “gột rửa” diễn tả tấm lòng thủy chung, mối tình đầu đẹp đẽ không thể gột rửa được. Khi nhớ về Kim Trọng mối tình đầu của nàng, nàng nhớ đến trong sự ê chề, bẽ bàng, tủi nhục. Sau khi nhớ về Kim Trọng, nàng đã nhứo về cha mẹ, nhưunxg người già yếu đang ở nhà chờ mọng cô. Nàng thấy xót thương cho cha mẹ già ở nhà không ai chăm sóc, phụng dưỡng thì tuôit già sức yếu mà không có con ở bên lại còn suốt nagỳ phải trông chờ tin con. Thành ngữ “Quạt nồng ấp lạnh” điển cổ ” sân lai” ” gốc tử” đều nói lên tâm trạng nhớ thương tấm lòng hiếu thảo của Kiều. “Có khi gốc tử đã vừa người ôm” nghĩa là cha mẹ mỗi ngày thêm một già yếu nàng thì chẳng thể nào chăm sóc. Khi nhớ đến cha mẹ đó là sự đau xót tring suy nghĩ của Thúy Kiều, tất cả đã chứng minh nàng là một người con vô cùng hiếu thảo. Tóm lại, tâm trạng nhớ thương của Kiều dành cho những người quan trọng là hòn toàn tự nhiên, nàng nhứo đến họ khi tâm hồn thấy cpp đơn, muốn tìm được bến đỗ của hạnh phúc. ĐÓ cũng chính là ước mơ bé nhỏ của cô.