Mình làm về chủ đề của Lão Hạc nha.
Trong tiếng Việt, từ cậu (vốn chỉ em trai của mẹ) trước đây còn được dùng để chỉ hoặc gọi người con trai nhà giàu sang với ý coi trọng. Như ông giáo trong truyện nhận xét rằng lão Hạc "gọi nó là cậu Vàng như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự".
Đằng sau cách gọi cậu Vàng (và cậu, cậu ấy) là một nỗi khát khao tự nhiên của lão Hạc: Trong cô quạnh và tủi cực, lão muốn có cháu nội và mong được làm ông, muốn có chỗ nương tựa và sự an ủi lúc tuổi già. Lão gắp thức ăn cho nó, trò chuyện, chửi yêu, sừng sộ nạt nộ và rồi dỗ dành…, như đối với một đứa cháu bé:
- Cậu có nhớ bố cậu không? Hả cậu Vàng?… Nó mà về, nó cưới vợ, thì nó giết cậu. Liệu hồn cậu đấy!
- Nó giết mày đấy! Mày biết không? Ông cho thì bỏ bố!
- Mừng à? Vẫy đuôi à? Vẫy đuôi thì cũng giết! Cho cậu chết!
- À không! À không! Không giết cậu Vàng đâu nhỉ!… Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không cho giết… Ông để cậu Vàng ông nuôi…
Trong tiếng Việt, cách nhân hóa nhằm đưa sự vật không phải người sang thế giới loài người như vậy, căn cứ trên sự liên tưởng chủ quan nhằm phát hiện (hoặc gán cho) những nét giống nhau giữa sự vật đang nói đến và con người. Khi được khoác cái áo của người, thì vật được nhân hóa trở nên có những phẩm chất của con người, biết suy nghĩ, cư xử, thậm chí có khi còn biết nói năng và biết nghe như người. Và nó có một tên riêng, được viết hoa như tên người. Trong sự hình dung theo cách nhân hóa như thế, "cậu Vàng" đã trở thành tri kỷ của lão Hạc. Trò chuyện với con chó, lão nói đủ điều, cả những điều đang khắc khoải day dứt trong lòng lão, nghĩ rằng nó hiểu tất cả và đáp lời theo cách riêng của nó.