(4 điểm)

Sau khi nhận bát cháo hành từ tay thị Nở, Chí Phèo bảo với thị:

- Hay là mình sang đây với tớ một nhà cho vui.

(Chí Phèo - Nam Cao, Ngữ văn 11)

Trong truyện ngắn "Vợ nhặt" của nhà văn Kim Lân (Ngữ văn 12), sau khi đãi người đàn bà bốn bát bánh đúc, Tràng cười và nói với thị:

- Này nói đùa chứ có về với tớ thì ra khuân hàng lên xe rồi cùng về.

Cảm nhận của anh chị về ý nghĩa của từng câu nói trên.

A.
B.
C.
D.

Các câu hỏi liên quan


Đọc văn bản sau và trả lời câu hỏi từ Câu 1 đến Câu 4:

"Tại thế vận hội đặc biệt Seatte (dành cho người tàn tật) có chín vận động viên vừa bị tổn thương về vật chất và tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để chuẩn bị cho cuộc đua 100km. Khi súng hiệu nổ tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại. Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé:

- Như thế này em sẽ thấy tốt hơn.

Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích.

Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy.

Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền.

Mãi về sau những người chứng kiến vẫn truyền tai nhau về câu chuyện cảm động này.

(Nguồn Internet)

Câu 1. Đặt nhan đề cho văn bản. (0.25 đ)

Câu 2. Xác định phương thức biểu đạt chính trong văn bản.(0.25 đ)

Câu 3. Câu “Trừ một cậu bé” thuộc kiểu câu gì? Nêu tác dụng. (0.5đ)

Câu 4. Tại sao khán giả trong sân khi chứng kiến câu chuyện lại vỗ tay vang dội nhiều phút liền và truyền tai nhau về câu chuyện cảm động này? (0.5đ)

A.
B.
C.
D.


(3,0 điểm)

Sự kiện đốn hạ, thay mới 6700 cây xanh trên 190 tuyến phố ở Hà Nội đã tạo lên một làn sóng dư luận. Dưới đây là một ý kiến:

Tiếng cây

“…Phải cứu lấy cây xanh Hà Nội! Đó là mệnh lệnh trái tim của những người Hà Nội, những người yêu Hà Nội, những người mang trong hồn mình những vòm xanh cây lá gắn cùng văn hoá Hà Nội.

Những cái cây chỉ đứng im ra lá ra hoa, chỉ đứng im che chở cho con người và các kiến trúc phong cảnh, chỉ đứng im lọc khí cho thành phố, chỉ đứng im trong nắng trong mưa giữ cho phố phường màu xanh sự sống. Nhưng cây có tiếng nói của lịch sử, của văn hoá ôm ấp trong lòng thành phố.

Tiếng nói đó không thể bị tiếng máy cưa át được. Tiếng cây đã được nói lên trong những mảnh giấy các bạn trẻ dán lên thân cây rằng “Tôi còn mạnh khoẻ, xin đừng giết tôi”, rằng “Hãy bảo vệ chúng tôi”.

Tiếng cây vang lên trong bức thư của nhà báo Trần Đăng Tuấn, trong những câu hỏi của giáo sư Ngô Bảo Châu gửi đến lãnh đạo Hà Nội. Tiếng cây bật ra ở tư thế ngồi trên cành cây để giữ cây của một số phụ nữ thủ đô. Tiếng cây dậy vang trên các trang mạng xã hội, trong hàng nghìn chữ kí và bình luận vào bản thỉnh cầu ngừng việc chặt cây.

“Khi nghĩ về đời người tôi thường nhớ về rừng cây”, lời bài hát quen thuộc thật đúng những ngày này, nếu như cây bị triệt hạ một cách lạnh lùng, man rợ thì con người sẽ phải sợ cho cuộc sống của mình, Cứu lấy cây, chính là cứu lấy người”.

(Trích theo Thạch Linh, tuoitreonline, 22/3/2015)

Từ thông điệp bài báo trên, anh (chị) có suy nghĩ gì về vấn đề: Hãy giữ gìn môi trường một cách nhân văn. Trình bày quan điểm trong một bài viết khoảng 600 từ.
A.
B.
C.
D.


(2,0 điểm)

Đọc đoạn văn bản rồi trả lời các câu hỏi:

"Ông đò Lai Châu bạn tôi làm nghề chở đò dọc sông Đà đã 10 năm liền và thôi làm đò cũng đã đôi chục năm nay. Tay ông lêu nghêu như cái sào. Chân ông lúc nào cũng khuỳnh khuỳnh gò lại như kẹp lấy cái cuống lái tưởng tượng. Giọng ông nói ào ào như tiếng nước trước mặt ghềnh sông. Nhỡn giới ông vòi vọi như lúc nào cũng mong một cái bến xa nào trong sương mù. Quê ông ở ngay chỗ ngã tư sông sát tỉnh. Ông chở đò dọc, chở chè mạn, chè cối từ Mường Lay về Hòa Bình, có khi chở về đến tận bến Nứa Hà Nội. Ông bảo: Chạy thuyền trên sông không có thác, nó sẽ dễ dại tay chân và buồn ngủ. Cho nên ông chỉ muốn cắm thuyền ở Chợ Bờ, cái chỗ biên giới thủy phận cuối cùng của đá thác sông Đà…

Trên dòng sông Đà, ông xuôi ngược hơn trăm lần rồi. Chính tay ông giữ lái đò độ sâu chục lần cho những chuyến thuyền then đuôi én sâu mái chèo. Trí nhớ ông được rèn luyện cao độ bằng cách lấy mắt mà nhớ tỉ mỉ như đóng đanh vào lòng tất cả những luồng nước, những con thác hiểm trở sông Đà, với người lái đò ấy, như thiên anh hùng ca mà ông đã thuộc lòng từ dấu chấm, dấu phẩy, dấu chấm than, chấm xuống dòng…"
( Người lái đò sông Đà – Tuyển tập Nguyễn Tuân – NXBVH 2008)

a/ Xác định thể loại văn bản và những phương thức biểu đạt của đoạn văn trên. Việc kết hợp nhiều phương thức biểu đạt như thế mang lại hiệu quả gì? (0,5 điểm)

b/ Chỉ ra và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng nhiều nhất, có hiệu quả nhất trong đoạn văn. (0,5 điểm)

c/ Vì sao ông đò Lai Châu chỉ muốn cắm thuyền ở chỗ biên giới thủy phận cuối cùng của đá thác Sông Đà? Điều đó chứng tỏ ông đò là người như thế nào? (0,5 điểm)

d/ Viết từ 3- 5 câu về tình cảm của tác giả với ông đò qua đoạn văn trên? (0,5 điểm)
A.
B.
C.
D.