Mở bài: Giới thiệu con sông.
Quê hương em thật tươi đẹp với những cảnh vật nên thơ.
Nhưng đẹp hơn cả có lẽ là dòng sông quê em.
Thân bài:
Tả bao quát:
Dòng sông không biết bắt nguồn từ đâu khi nghé thăm ngôi làng của em nó chảy êm ả, dịu dàng như muốn cho mọi người có đủ thời gian để ngắm nhìn làng nước trong xanh của nó.
Dọc hai bên bờ sông là những bãi ngô, bãi khoai xanh biếc, tươi mát.
Xa xa, khuất sau rặng tre xanh đầu làng là những cánh đồng lúa vàng tươi, mênh mông, bát ngát thẳng cánh cò bay.
Tả chi tiết:
Buổi sáng:
Bầu trời trong xanh, cao vời vợi, đám mây trôi bồng bềnh, nhè nhẹ.
Nước sông trong vắt có thể nhìn xuống tận đáy sông.
Mặt sông phẳng lì như một chiếc gương soi.
Từng đoàn thuyền đánh cá bắt đầu giương buồm, thả lưới trắng xóa cả mặt sông
Buổi trưa:
Những buổi trưa hè oi ả mặt sông nhuộm một vàng của nắng, nước sông lấp lánh...
Một làn gió nhẹ thoáng qua, những rặng tre khẽ đu đưa như thì thầm với chị gió
Sông dịu hiền như người mẹ đang nâng niu, săn sóc đàn con thơ ngây yêu dấu của mình.
Buổi chiều:
Khi ông mặt trời đã bắt đầu khuất sau lũy tre xanh đầu làng, dòng sông trở nên dịu mát.
Hai bên bờ rộn rã tiếng nói, cười vui vẻ của đám trẻ con nô đùa dưới làn nước mát
Buổi tối:
Khi trăng lên, mặt sông gợn nước lung linh phủ đầy một màu vàng óng ánh, như khoác một chiếc áo dát bạc
Trăng tỏa sáng đôi bờ sông, soi rõ từng khuôn mặt, các ngư dân lại quăng những mẻ lưới mới....
Kết bài:
Dòng sông quê hương – dòng sông kỉ niệm như người mẹ hiền của em.
Dù có đi đâu xa, em vẫn nhớ mãi về dòng sông quê em.