Trong cuộc đời của mỗi chúng ta,có lẽ được sinh ra và sống trên cuộc đời này đã là một loại may mắn và hạnh phúc của thế gian.Và em cũng vậy được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của mẹ,em có rất nhiều kí ức về mẹ mà em mãi mãi chẳng thể nào quên được
Nhà văn Nguyễn Duy Cần đã từng nói " cuộc đời của con người là một chuyến tàu" .Ban đầu khi đọc con chẳng hiểu lắm đâu nhưng sau khi mẹ giải thích,em mới hiểu rằng : cuộc đời của mỏi người quả thật là một chuyến tàu,nó có vạch xuất phát và có đích đến nhưng trong chuyến tàu ấy,không ai có thể di cùng con từ đầu đến cuối con đường.Tuy rằng là thế nhưng đối với em: Mẹ chính là người lái chuyến tàu của cuộc đời con
Đi cùng mẹ theo những năm tháng còn còn bập bẹ biết nói,biết đi.người mẹ dịu dàng ,trẻ trung năm ấy giờ đã có những vết nhăn ở trán,nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ hiền từ .
mẹ cũng đã 38 tuổi.Dường như mọi thứ ổn hơn em nghĩ,ngày tháng vẫn trôi qua chưa từng quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút.Mà khi nhìn kĩ lại mẹ,bỗng chốc em lại thấy mẹ thật sự rất đẹp,đẹp như một cô tiên vậy.Mẹ có dáng người cao cao ,làn tóc dài và đen óng mượt, cùng với khuôn mặt tròn tròn phúc hậu.Mẹ rất hay cười và mỗi lần cười ,khuôn mặt của mẹ cứ như ánh nắng diệu kì vậy.Mái tóc của mẹ đen bóng ,dài ngang lưng .cùng với đôi mắt to,màu đen nâu của mẹ.Đôi tay của mẹ đã bị chai sạn theo tháng năm.
Mẹ là người hòa đồng,mẹ thích nói thích cười y như tính cách của em vậy Cũng vì thế mà mọi người hay nói "mẹ nào con nấy".Chẳng bao giờ mà mẹ ngồi yên một chỗ được.Ấy thế mà khi cái nhau hay tức giận ,mẹ đều phải bắc ghế lên hoặc đứng ở chỗ cao nhất mà mắng và cãi lộn.Nhiều lúc ,biết ba mẹ đang rất bực nhưng em vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười vì dáng đứng của mẹ.
Mẹ là người đa sầu đa cảm,có đôi lúc lại còn trẻ con hơn cả em nữa .Mẹ cũng hay cười lại càng hay khóc .Mẹ cũng là người sâu sắc,mà mỗi lần mẹ nhìn em ,em lại cảm giác như mẹ luôn nhìn thấu cả tâm trí của con và là người hiểu con nhất.Nhiều lúc mẹ dữ dằn lắm,mẹ mắng con tơi mỗi lần em làm sai.Nhưng con biết,mẹ vẫn luôn rất yêu thương em
Cả cuộc đời mẹ vẫn luôn kề cạnh em,che chờ và thương yêu em dù cho em có làm điều gì,sinh con ra vào lúc mẹ đang ở tuổi đẹp nhất của thanh xuân nhưng chẳng bao giờ oán hận hay trách móc gì mà chỉ đơn giản là trao tình yêu thương cho em thật thiều.Mẹ mang nhiều tính cách đặc trưng chẳng giống ai.Bởi vì mẹ là duy nhất và cả cuộc đời này,em mãi mãi cũng chỉ có duy nhất một người mẹ thôi
Nhiều lúc ngẫm nghĩ em cảm thấy rất biết ơn mẹ,biết ơn mẹ,biết ơn mẹ vì đã sinh cho em được ra đời,cho em ước mơ,cho em hoài bão về một tương lai ,cho em quyền được lớn lên
Cho em thừa hưởng muôn vàn tình yêu thương ấm áp của mẹ.
Đueọc mẹ cho đi quá nhiều,được mẹ yêu thương nhiều quá làm em sợ.Con sợ có một ngày ,một ngày mà mẹ cất bước ra đj khỏi chuyến tàu của em.Để e! phải tự mình lái chuyến tàu này.Nên em muốn dùng tất cả những khoảng thời gian còn lại mà em có thể ,để ở bên yêu thương mẹ và chăm sóc mẹ như mẹ đã từng.
Kể về mẹ,em có muôn vàn điều để kể,muôn vàn ước mơ ,muôn vàn những tình cảm những ước mơ mà mẹ đã trao cho em cơ hội để có được
Đối với em ,mẹ thật sự đẹp như một bà tiên vậy.Nhưng còn vĩ đại hơn cô tiên nữa.Vì những hi sinh mà mẹ đã dành cho mẹ ,là không thể nào đong đo hay đếm được.Một người mà trong mắt em chính là một người toàn vẹn ,hoàn mĩ nhất