- Phần định nghĩa:
`|A|<=>{(A\geq0),(-A(A<0)):}`
`=>` Tức là `|A|` nhận 2 nghiệm nếu `A\geq0` hoặc `A<0`
- Giải bài (phương trình) có chứa ẩn trong dấu giá trị tuyệt đối:
Dạng tổng quát:
`|f(x)|=a[f(x)` là biểu thức chứa ẩn bên trong dấu giá trị tuyệt đối, a là số cho trước`]`
- Nếu `a<0 ->f(x)=cancelO`
- Nếu `a=0-> f(x)=0`
- Nếu `a>0->` \(\left[ \begin{array}{l}f(x)=a\\f(x)=-a\end{array} \right.\)
`=>` Vậy, ta sử dụng ngoặc vuông trong trường hợp `a>0` (tức là trường hợp `A\geq0` ở phần định nghĩa.) Nên việc sử dụng ngoặc nhọn chỉ để thể hiện cả 2 trường hợp này đồng thời xảy ra (lấy cả 2 nghiệm), dùng ngoặc vuông để phân chia ra các trường hợp trong bài để lấy nghiệm thoả mãn (1 trong 2 nghiệm).