Rồi những người con (CN) cũng lớn lên và lần lượt lên đường (VN). Căn nhà (CN) trống vắng (VN). Những đêm không ngủ, mẹ (CN) lại nghĩ về họ (VN). Anh Khoa (CN) hồn nhiên, xởi lởi (VN). Anh Đức (CN) lầm lì, ít nói (VN). Còn anh Tịnh (CN) thì đĩnh đạc, chu đáo (VN).