“Tôi tin rằng, mái nhà nào cũng từng có lúc đồng nghĩa với niềm vui và cả sự bình yên. Nhưng
bạn của tôi ơi, sự bình yên của nhà không phải là điều có sẵn. “Nhà” là phần cứng, còn sự bình
yên, niềm vui, hạnh phúc là phần mềm. Gia đình là phần cứng, còn tình yêu và sự thấu hiểu là
phần mềm.
Vậy cho nên, sự bình yên là thứ phải được thiết lập. Nếu ta là một phần của “ nhà”, dù chỉ là
một phần nhỏ, nếu ta thật mong muốn mái nhà thân yêu của ta có được sự bình yên thì ta phải
tham gia vào quá trình thiết lập ấy. Bằng một nụ cười xoa dịu, bằng một câu nói vị tha, bằng sự
yêu thương nhẫn nhịn, bằng trái tim sẵn sàng sẻ chia, bằng cái nắm tay thấu hiểu, hay có thể bằng
giọt nước mắt... để kéo những trái tim về gần với nhau, để biến “ nhà” thành một nơi ta phải luyến
tiếc khi rời xa và luôn mong quay về.”
(Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu hạn, NXB Hội Nhà Văn,
2013)
Câu 1. Hãy chỉ ra phương thức biểu đạt chính của văn bản.
Câu 2. Anh/chị hiểu thế nào về ý kiến của tác giả: ““Nhà” là phần cứng, còn sự bình yên, niềm
vui, hạnh phúc là phần mềm. Gia đình là phần cứng, còn tình yêu và sự thấu hiểu là phần mềm.”
Câu 3. Anh/chị có đồng tình với quan niệm của tác giả: “Nếu ta là một phần của “ nhà”, dù chỉ là
một phần nhỏ, nếu ta thật mong muốn mái nhà thân yêu của ta có được sự bình yên thì ta phải
tham gia vào quá trình thiết lập ấy.”? Vì sao?
Câu 4. Thông điệp ý nghĩa nhất đối với anh/chị từ văn bản trên là gì? Hãy nói rõ thêm về thông
điệp ấy.