Mỗi lần về quê, em lại được cùng ông bà ngồi ngắm trăng. Đó là niềm hạnh phúc tuyệt vời.
Màn đêm buông xuống, bầu trời rộng và thăm thẳm như một tấm màn nhung đen huyền bí. Sau rặng tre làng, trăng bắt đầu lấp ló lúc ẩn, lúc hiện như chơi trò chơi ú tim. Trăng mỗi lúc lên cao, trông giống như một quả bóng treo lơ lửng trên đầu ngọn tre. Trăng lên tới đâu, bầu trời như cao hơn và sáng lên đến đó.
Khi trăng đã lên cao, bầu trời mênh mông như một cánh đồng sao với hàng nghìn ngôi sao lấp lánh. Trăng đã nhô ra khỏi lũy tre làng. Vầng trăng tháng giêng tròn vành vạnh và sáng trong như một chiếc đĩa bạc giữa thảm nhung da trời. Khoảng trời đêm bỗng trở nên trong vắt và cao vời vợi. Không gian như được lọc qua ánh trăng, trở nên tinh khôi và trong trẻo. Ánh trăng tuôn chảy qua các cành cây, kẽ lá, in thành những đóa hoa lung linh xuống khoảng sân rộng. Con mèo tinh nghịch đuổi bắt cái bóng của mình mãi mà chẳng được. Trăng trải ánh sáng trên con đường làng. Trăng dát ánh bạc lên mặt nước. Một chú cá bỗng nhảy vọt lên làm ánh trăng như vỡ tan thành muôn vàn những mảnh gương sáng lấp lánh. Trăng lại có lúc tinh nghịch như một chú bé con chơi trò chơi trốn tìm sau những đám mây.
Dưới ánh trăng, em nằm trên đùi bà, nghe bà kể chuyện. Bà vuốt ve mái tóc của em, gãi lưng cho em. Bằng giọng trầm ấm của bà, em như lạc vào thế giới cổ tích với ông tiên, bà tiên giữa đời thực. Trong lúc ấy, em ngồi uống nước, nói chuyện trong làng ngoài xóm. Ông vừa nói vừa vuốt râu, rồi lại kể những câu chuyện thời ông đi bộ đội. Nhìn ông, phần nào em hiểu được phẩm chất của người lính cụ Hồ Việt Nam.
Trăng như cao và xa hơn, sáng vằng vặc và im lìm giữa bầu trời đêm. Một dải mây trắng mỏng vắt ngang qua vầng trăng như một chiếc khăn voan mềm mại. Không gian trở nên tĩnh lặng. Mọi người đã đi ngủ, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích sau những bụi cây.