CÂU CHUYỆN
một bà cụ đang nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất trên nền tuyết giá lạnh. Mọi người đi ngang qua nhưng không một ai để ý đến bà, bà cụ dùng hai tay để khép vạc áo đứt hết khuy rồi dùng lại ở bến chờ xe buýt. Khi xe tới bà nặng nhọc bước lên và ngồi xuống ghế. Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
- Mẹ ơi! bà ấy đi chân đất. Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất đúng ko mẹ?
Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Con kp đc chỉ tay vào người khác như thế.
Xe buýt dừng lại và 1 vài người khách bước lên trong số đó có 1 cậu bé chừng 15, 16 tuổi. Cậu trả tiền xe rồi ngồi vào nghế cạnh bà cụ. Ngay lập tức câu chú ý đến đôi chân trần tím bầm vì rét của bà. Cậu nhìn tử chân bà sang chân mình. Cậu đang đi 1 đôi giày cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giày mới tin và ấm áp. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè cx tấm tắc khen đôi giày đẹp. Bất ngờ, cậu bé cúi xuống và bắt đầu cởi giày. Cậu ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ:
- Bà ơi, bà đi giày vào kẻo lạnh chân ạ.
1 cách cẩn thận, cậu nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắt của bà cụ lên, đi tất và giầy vào cho bà. Bà cụ sững người, chỉ khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ
Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu bé chào bà cụ và bước xuống xe, đi chân trần trên nền tuyết trắng. Những người khách trên xe nhìn theo :
- Cậu ta làm sao thế nhỉ ?
- Một thiên thần chăng ?
Còn cậu bé lúc nãy thì chỉ vào chân bà cụ quay sang nói với mẹ:
- ko phải đâu mẹ ! con đã nhìn rõ rồi mà anh ấy là người bình thường thôi
NHẬN XÉT
hành động nhân đạo và đầy tình thương cảm của cậu bé với bà cụ đi chân trần trên tuyết giữa trời đông giá lạnh khiến chúng ta phải suy nghĩ về mình. trong cuộc sống nếu chúng ta dành một phút dừng lại để quan sát đến nhau sau thì cuộc sống sẽ tốt đẹp biết bao