Anh đội viên trong bài thơ "Đêm nay Bác không ngủ", dưới ngòi bút tài tình của nhà thơ Minh Huệ đã được khắc hoạ nổi bật. Lần đầu thức giấc, anh ngạc nhiên khi thấy trời khuya lắm rồi mà sao Bác vẫn ngồi đó. Anh xúc động, nghẹn ngào khi chứng kiến cảnh Bác chăm lo cho giấc ngủ của mọi người.
"Rồi Bác đi dém chăn
Từng người từng người một
Sợ cháu mình giật thột
Bác nhón chân nhẹ nhàng"
Anh thổn thức cả nỗi lòng, tha thiết mời Bác đi ngủ, anh nằm không yên vì lo cho sức khoẻ của Bác. Lần thứ ba thức dậy, anh từ ngạc nhiên chuyển sang hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đinh ninh. Anh vội vàng nằng nặc: "Mời Bác ngủ Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi!". Anh bồn chồn, lo lắng cho sức khoẻ của Bác như cho chính cha mình. Đó chính là một thứ tình cảm chân thực, vừa là lòng kính yêu, biết ơn, vừa là lòng tự hào về Bác. Đó cũng là niềm tự hào của dân tộc ta.
Chúc bạn học tốt!
Xin ctlhn cho nhóm nhé!