$Vy$ $gửi$
Lão Hạc là điển hình cho hình ảnh người nông dân nghèo khổ trước cách mạng, nhưng phẩm chất lại lương thiện, chất phác khiến mọi người xung quanh ai cũng quý, cũng nể. Cảnh ngộ của Lão Hạc cũng rất bi thảm. Nhà nghèo, không có tiền cưới vợ cho con khiến con trai bỏ đi làm đồn điền cao su. Vợ lão mất sớm. Lão phải ở nhà 1 mình tự thân lo. Chính vì nghèo khổ mà lão không có điều kiện học hành, không biết chữ. Mỗi lần con trai viết thư về lão lại phải nhờ ông giáo đọc hộ và cả đến khi muốn giữ mảnh vườn cũng lại nhờ ông giáo viết văn tự hộ. Sự túng quẫn ngày càng đe dọa lão nên sau trận ốm kéo dài, không có việc, rồi bão ập đến phá sạch hoa màu…không lấy tiền đâu để nuôi con Vàng nên lão đã phải dằn lòng quyết định bán cậu Vàng – kỉ vật mà đứa con trai lão để lại. Lão sống đã khó chết cũng khổ. Nhưng không vì thế mà lão làm mất đi cái gọi là "tự trọng". Được sự giúp đỡ của ông giáo nhưng lão không cần, khi đói lão tự đi tìm những rau củ quả dại để sống qua ngày. Khi biết mình không thể tiếp tục sống được nữa, lão tự ăn bả chó để kết liễu bản cuộc đời mình. Tuy vậy lão là 1 người giàu long yêu thương. Từ người con của lão đến cậu Vàng lão đều không muốn mất đi (có thể lấy thêm dẫn chứng trong bài). Qua văn bản lão hạc đã cho chúng ta thấy Lão Hạc là con người giàu lòng yêu thương, dù trong hoàn cảnh nào thì Lão cũng sẽ cố gắng vượt qua, khi lão muốn ra đi thì cũng không làm phiền đến những người xung quanh mình. Đó là những phẩm chất đáng quý mà chúng ta nên học hỏi và noi gương.