con hổ trong vườn bách thú khát vọng được tự do là khát vọng to lớn trước những thứ tẻ nhạt mà không chỉ con người mà ngay cả đến loài vật cũng đều ao ước. Con hổ trong bài thơ " Nhớ rừng" của Thế Lữ là một con vật bị rơi vào tư thế bị động, hoàn toàn mất tự do, mất đi cái uy linh của một vị chúa tể rừng xanh khi bị giam cầm trong cũi sắt. Dù vậy nhưng con hổ chưa bao giờ chịu khuất phục thực tại chán chường ấy, nó vẫn nhớ về rừng xanh, nhớ về một thời oanh liệt của trước kia như một cách để thể hiện khát vọng tự do mãnh liệt của loài hổ. Con hổ nhớ về quá khứ, trong suy nghĩ, nó vẫn là dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, oai phong ấy. Đó chính là hình ảnh uy nghi của chính mình, của những bước chân đầy tự do, phóng khoáng “ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng”, đó chính là dáng vẻ oai vệ, uyển chuyển của chính mình “Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng”.Trong những bước chân tự do ngày ấy, con hổ có thể tự chủ mọi thứ xung quanh mình, sống chan hòa với thiên nhiên, với cỏ cây, hoa lá “Vờn bóng âm thầm, lá gai, cỏ sắc”. Thế mà giờ đây bị giam cầm ở 1 nơi to lớn nhưng vô cùng trẻ nhạt, nó khát vọng và ham muốn được tự do 1 lần nữa.
@❤Roseny❦@