Vẻ đẹp của lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên của Nam Cao để lại trong ta rất nhiều ấn tượng. Trái ngược với một số phận khổ đau, bất hạnh thì lão mang trong mình những phẩm chất, vẻ đẹp rất đáng quý, đáng trân. Ngườ nông dân ấy hiện lên trước hết với sự nhân hậu. Tình cảm yêu thương lão dành cho cậu Vàng dẫu dù đó chỉ là một con vật khiến ta vô cùng xúc động. Vẻ đẹp của lão còn tình yêu thương lớn lao hết mực dành cho con. Vì con, lão không ngần ngại hi sinh, chịu khổ, chịu đói, chịu cực và chọn cái chết. Cái chết ấy là đức hi sinh lớn lao của người cha trong cảnh khốn cùng. Nhưng có lẽ, nét đẹp lớn nhất ở lão chính là lòng tự trọng. Lòng tự trọng đã khiến lão chọn lựa cái chết bằng bả chó trong đau đớn. Ngay cả khi chết thì người nông dân ấy cũng không muốn phiền hàng xóm, láng giềng. Việc lão Hạc chuẩn bị sẵn tiền ma chay, sấp đặt cho cái chết của chính mình giúp ta nhận ra được vẻ đẹp nơi người nông dân. Dẫu cùng đường, bế tắc, lão Hạc vẫn mãi đẹp với phẩm chất, với tấm lòng và trái tim nhân hậu. Vẻ đẹp ở lão là vẻ đẹp trong người nông dân VIệt Nam mà Nam Cao phát hiện ,trân quý.