Quê hương-nơi chúng ta được sinh ra và lớn lên, và cũng chính là nơi đưa chân chúng ta bước vào thế giới diệu kì này. Vì vậy, ai cũng thế thôi, đi xa thì sẽ nhớ chốn ấy da diết . Đúng, qua văn bản "quê hương" của tác giả tế hanh, ông đã chứng minh điều đó.Trong xa cách, nhà thơ “luôn tưởng nhớ” tới quê hương. Niềm thương nỗi nhớ quê hương luôn canh cánh trong lòng. Quê hương luôn hiện lên bằng hình ảnh những con thuyền đánh cá “rẽ sóng chạy ra khơi” với “chiếc buồm vôi”, chiếc buồm đã trải qua bao gian lao mưa nắng, như những người dân chài, bằng ấn tượng “màu nước xanh” của biển, màu “bạc” của những con cá. Nỗi nhớ đó trào dâng niềm xúc động được thể hiện bằng lời, bằng những cảm giác sâu đậm nhất: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Nếu nhà thơ không có một tình yêu chân thành, sâu nặng đối với quê hương thì không thể qua những câu miêu tả mà thể hiện được tình yêu quê hương sâu sắc như thế. Do đó, cảm xúc của tác giả thể hiện mạnh mẽ qua các hình ảnh, qua cách miêu tả. Chính nhờ những nghệ thuật ấy, nỗi nhớ quê hương da diết, cháy bỏng chảy trong tim ông đã lan đến trái tim độc giả, sức cuốn hút thật mạnh mẽ. Bài thơ đem lại ấn tượng khó phai về một làng chài cách biển nửa ngày sông, lung linh sóng nước, óng ả nắng vàng. Dòng sông, hồn biển ấy đã là nguồn cảm hứng theo mãi Tế Hanh từ thuở “hoa niên” đến những ngày tập kết trên đất Bắc.
vote cho mk 5s và ctlhn nhé!!!