Sớm đầu thu, những chiếc là vàng nhẹ nhàng, từ từ rời cõi rơi xuống mặt đất. Trong phủ, hắn vẫn mải mê viết gia quy mà không hề hay biết những chiếc lá trước phủ hắn từ lúc còn xanh mơn mởn đến lúc vàng nâu rồi từ từ rụng xuống.
Tay hắn mềm mại cầm cọ nhẹ nhàng lướt trên mặt giấy. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cọ cọ xát trên giấy. Nhưng nó chỉ yên tĩnh được một lúc cho đến khi y về.
- Này Lãnh Huyết, ta về rồi này _ Y trên tay cầm bịch Bánh quế hoa rể sen chạy về phía hắn.
- Ừm _ Hắn vẫn ngồi viết, không để tâm gì mấy.
- Ta có mua cho ngươi Bánh quế hoa rể sen ngươi thích này _ Y ngồi đặt bịch bánh xuống bàn.
- Ừm _ Hắn vẫn viết.
- Lúc nãy xuống chợ ta có thấy mấy cô nương xinh lắm _ Y ngồi xuống mài mực cho hắn.
- Ừm _ Hắn vẫn viết, không hề lên tiếng. Nét mặt lúc này có hơi nhăn lại. Có lẽ hắn ghen chăng?.
- Ngươi có thể đừng trả lời như thế nữa không _ Y có hơi dỗi.
- Thế vì sao ngươi xuống chợ không báo với ta một tiếng? Vì sao xuống chợ rồi đi ngắm mấy cô nương? _ Hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống, đứng dậy đi ra cửa. Hắn đã giận.
- Ta biết nếu ta muốn xuống chợ thì ngươi sẽ không cho đi, nhưng...nhưng ngày hôm qua ta có nghe ngươi nói ngươi muốn ăn Bánh quế rễ hoa sen nên ta mới lén đi _ Y đứng dậy, mặt tươi cười cầm bịch bánh tới cho hắn.
- Rồi vì sao lại đi ngắm mấy cô nương? _ Hắn vẫn còn giận.
- Chứ lúc ta về đến giờ nói câu nào câu nấy ngươi đều trả lời là " ừm " nên ta mới như vậy, chứ ta nào dám _ Y cuối mặt xuống, mặt y hơi buồn.
- ... _ Hắn vẫn không trả lời, vẫn đứng nhìn ra ngoài.
- Thôi đừng giận nữa, vào ăn với ta. Ta đói lắm rồi. Mà ngươi có giận thì cũng đừng để ta đói đúng không? _ Y nghiêng đầu cười tít cả mắt.
Hắn cứ như vậy bị y cầm tà áo kéo vào trong. Đúng thôi, mỗi lần y cười thì hắn có đang giận cỡ nào thì cũng mềm lòng bỏ qua cho. Còn y, hình như bị hắn chiều quá nên làm gì cũng không thèm nói với hắn rồi về dỗ hắn bằng nụ cười chết người của y. Hắn đôi lúc tuy giận dỗi vì y có hơi nghịch ngợm nhưng hắn vẫn bỏ qua vì y chính là người mà hắn thương yêu nhất.