"Ngắm trăng" là bài thơ thể hiện tình yêu thiên nhiên đến say mê của Bác. Vì khi Bác viết, Bác cảm nhận khung cảnh đó, Bác như hòa nhập vào thế giới thiên nhiên thơ mộng ấy. Bóng hình lặng lẽ ngắm trăng dưới khung cửa sổ phòng giam của nhà tù Tưởng Giới Thạch, Bác vẫn rung động, vẫn bối rối, say mê trước hình ảnh ánh trăng lung linh ấy cùng với một tâm hồn thi sĩ, nhạy cảm, nên thơ của Bác. Cho dù có ảnh hưởng bởi sự tăm tối, tàn bạo, thiếu thốn mọi thứ của phòng giam trống vắng đó, Bác vẫn lạc quan yêu đời, ung dung làm bạn với trăng, gửi gắm những khát vọng tự do tự tại của mình. Không âm thanh không tiếng động, chỉ có bầu không khí trầm lặng, Người và trăng, hòa lẫn với nhau tạo nên một bức tranh u buồn mà giản dị. Dù có đối diện với khó khăn, gian khổ, dù có bị giam nơi song sắt nhà tù này, Bác vẫn giữ trong mình một tâm hồn cao cả, vẫn đón nhận khung cảnh tươi đẹp của thiên nhiên, của nơi xứ lạnh lẽo. Bác miêu tả khung cảnh đêm trăng không khác nào đang ngồi hưởng thụ, uống rượu ngắm trăng hoa, nhưng thực chất là ngồi trong tù giam tăm tối. Ở trong tù, Bác vẫn không quên ngắm thiên nhiên, không quên đi tình yêu của mình đối với cảnh đẹp trước mắt. Trước tình yêu thiên nhiên đến say đắm ấy, nhà tù chẳng là gì, phòng giam chẳng là gì, Bác như đã phá vỡ bức tường nơi song sắt ấy, từ từ chạm tới vẻ đẹp của thiên nhiên, từ từ cảm nhận đêm trăng lãng mạn.