1. Đoạn trích trên từ văn bản : "Bài học đường đời đầu tiên "
- Tác giả : Tô Hoài
2. Ngôi kể thứ nhất
- Tác dụng : Ngôi kể thứ nhất. - Khi người kể xưng “tôi” là cách chọn ngôi kề thứ nhất. Dế Mèn tự xưng là “tôi” nhưng “tôi” không phải là tác giả Tô Hoài.
- Người kể có thế trực tiếp kể ra những gì mình nghe, thấy, nghĩ...
- Đây cũng là cách kể thường gặp trong văn tự sự.
Ngôi kể thứ nhất: có hai kĩ năng.
- Nhân vật “tôi”, chính là tác giả (thường gặp trong hồi kí, tự truyện).
- Nhiều khi “tôi” không phải là tác giả mà hoàn toàn do tác giả sáng tạo ra. Khi ấy “tôi” chĩ là một nhân vật trong truyện tự kể về mình, về những điều mình tai nghe, mắt thấy...
- Khi đã sử dụng ngôi thứ nhất, tác giả vẫn có thể thay đổi người kể, nhân vật kể chuyện.
- Ưu điểm: mang đậm tính chủ quan.
- Nhược điểm: thiếu tính khách quan.
3. Nhân vật xưng " tôi " trong đoạn trích là Dế Mèn
- Mục đích :
Lúc đó Dế Mèn thấy chị Cốc đang ở bên kia sông , định nảy ra kế trêu chị và đổ tội cho Dế Choắt và hại chết Dế Choắt
4.
Bài học :
- Không được kiêu căng, tự phụ.
- Không được cậy vào sức khỏe của mình mà hung hăng làm bậy.
- Nếu không suy nghĩ cẩn thận trước khi làm sẽ mang họa vào thân
5.
Dế Mèn phiêu lưu kí là một truyện viết cho thiếu nhi rất đặc sắc của Tô Hoài. Trong truyện, tác giả đã xây dựng nhân vật chính là chú Dế Mèn với những nét tính cách, phẩm chất thật đáng yêu, đáng quý. Nhưng nhân vật mà em ấn tượng nhất là chú dễ choắt. Dù chỉ xuất hiện ở những phần đầu câu chuyện nhưng những câu nói cuối cùng của chú trước khi mất nhưng nó làm cho mỗi độc giả mãi không thể nào quên. Cậu là một người có thân hình nhỏ bẻ nhưng khá am hiểu sự đời, cách đối đãi với mọi người xung quanh. Bằng chứng là câu nói cuối cùng của Dế Choắt ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình. Chỉ vài câu thôi, nhưng nó đã làm thay đổi một Dế Mèn kiêu căng, ngạo mạn lúc bấy giờ. Vậy mỗi người chúng ta hãy học theo Dễ Choắt, đừng bao giờ kiêu căng, làm việc bậy bạ mà ảnh hưởng đến cả mình, cả người khác.