Nói đến Nguyễn Du là nói đến bậc thầy tả cảnh. Tiêu biểu trong đoạn trích "Cảnh ngày xuân" , ông đã vẽ bức tranh tuyệt đẹp về mùa xuân qua hình ảnh cỏ non xanh, hoa lê trắng. Nguyễn du đã sử dụng màu sắc rất hài hòa, nền của bức tranh là màu xanh đến tận chân trời của thảm cỏ. Nổi bật trên nền xanh ấy điểm xuyết một vài bông hoa lê trắng. Chữ “ trắng” được đảo lên trước tạo bất ngờ cho câu thơ tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp vừa có chiều dài, chiều rộng,chiều cao đến tận chân trời vừa có điểm “lê trắng”. Tất cả gợi lên vẻ đẹp riêng của mùa xuân mới mẻ, tinh khôi, dầu sức sống, trong trẻo, tinh khiết.Từ điểm làm cho cảnh vật sống động trở nên có hồn gợi đôi bàn tay người họa sĩ vẽ nên thơ nên hoa. Nghệ thuật chấm phá được nhà thơ sử dụng tài tình. Đến đây ta nhớ tới hai câu thơ cổ của Trung Quốc
“Phương Thảo liên thiên bích
Lê chi sổ điểm hoa”
Mùa xuân vốn là nguồn đề tài cảm hứng sáng tác của các thi ca nhạc họa. Đến với các nhà thơ xưa với phong cách cổ điển thì tả cảnh bằng cách gợi. Nguyễn Du gợi tả mùa xuân qua hình ảnh "con én đưa thoi" cỏ non xanh, cành lê trắng" thì Nguyễn Trãi gửi lên mùa xuân với hình ảnh” cỏ non như khói”. Còn các nhà thơ hiện đại gởi tả gợi tả mùa xuân một cách trực tiếp: Hàn Mạc Tử với một "mùa xuân chín"và Thanh Hải với "Mùa xuân nho nhỏ" . Nhưng dù ở thời đại nào thì các tác giả đã vẽ lên bằng cả tình yêu, niềm say mê trước vẻ đẹp của thiên nhiên. Nhưng dù ở thời đại nào thì các tác giả đã vẽ bằng cả tình yêu, niềm say mê trước vẻ đẹp của thiên nhiên.