Đoạn trích đã là nổi bật vẻ đẹp hồn nhiên, lạc quan, vô tư của nhân vật Phương Định. Ngay giữa chiến trường ác liệt, Phương Định vẫn không mất đi sự hồn nhiên, trong sáng. Cô hiện lên rất đời thường, rất thực với những nét đẹp tâm hồn : nhạy cảm, hay mơ mộng. Cô hồn nhiên đến đáng yêu khi gặp cơn mưa đá trên cao điểm "Tôi chạy vào, bỏ trên bàn tay đang xoè ra của Nho mấy viên đá nhỏ. Rồi mưa tạnh, tôi bỗng thẫn thờ tiếc không nói nổi". Cơn mưa ấy cũng khiến cho Phương Dịnh nhớ về gia đình, nghĩ về Hà Nội thân yêu với những con đường nhựa lấp lánh ánh đèn, quảng trường lung linh ánh điện, vườn hoa trong công viên , hay tiếng rao đêm thân thuộc của những người bán hàng rong,.. Nó vừa là niềm khao khát, vừa làm dịu mát tâm hồn trong hoàn cảnh căng thẳng, khốc liệt của chiến trường. Tất cả dường như rất đỗi thân thương trong sự hồn nhiên Phương Định.
- phép lăp:hồn nhiên, tâm hồn
- thành phần biệt lập: dường như ( tình thái)